Bởi vì phương án tuyên truyền của tổng giám đốc Bùi đều nhận lại thành công lớn, nếu giống với tổng giám đốc Bùi, điều này chẳng phải có nghĩa là phương án tuyên truyền của bản thân hắn cũng sẽ thành công rực rỡ hay sao?
Quá xui xẻo!
Mạnh Sướng vốn tưởng rằng Vu Diệu xem bản phương án này lâu như vậy là vì cho rằng nó quá bất ổn; thế nhưng bây giờ hắn mới nhận ra rằng, Vu Diệu hoàn toàn không hề cảm thấy phương án này bất ổn, mà là nhìn thấy được phong cách của tổng giám đốc Bùi ẩn chứa trong đó, cho nên mới xem lâu như vậy!
Thế nhưng có lẽ là do người trong cuộc thì mờ tối, người đứng ngoài xem thấy rõ ràng, Mạnh Sướng có nhìn phương án tuyên truyền này như thế nào thì cũng cảm thấy nó chẳng có điểm gì giống với phương thức tuyên truyền của tổng giám đốc Bùi.
Dù sao thì động cơ của hai người cũng hoàn toàn tương phản mà!
Phương án tuyên truyền của tổng giám đốc Bùi được lập ra sau khi tính toán và hoạch định chiến lược, tuy đơn giản là tạo vài sơ hở, nhưng thực chất lại chuẩn bị vô số chiêu dự phòng tinh vi;
Mà phương án tuyên truyền của Mạnh Sướng chỉ đơn thuần là tạo ra sơ hở để cố tình thua cuộc.
Điều này có thể giống nhau sao!
Nó chỉ có thể nói là giống hề hình dáng chứ không giống về tinh thần, sự chênh lệch quá lớn.
Nghĩ đến đây, Mạnh Sướng thấy yên tâm hơn chút ít.
Làm sao có thể giống với tổng giám đốc Bùi được, nhất định là do Vu Diệu nhìn lầm.
Nhìn thấy sự khao khát tri thức mãnh liệt ẩn chứa trong đôi mắt của Vu Diệu, Mạnh Sướng cũng không muốn đả kích hắn, chỉ nói một cách mơ hồ: “Cái này… thực ra ta cũng mưa dần thấm lâu nên học được thôi, tổng giám đốc Bùi không dạy ta cái gì cả.”
“Nếu như ngươi quan sát, học hỏi và thực hành nhiều hơn trong công việc hàng ngày, ngươi nhất định có thể nắm vững được kỹ năng này.”
“Hiện tại, ngươi hãy xúc tiến phương án tuyên truyền này trước đã.”
Vu Diệu lập tức gật đầu: “Ừm, anh Mạnh, ta đi ngay đây!”
Hắn đi được nửa đường thì lại quay lại, nhỏ giọng nói: “Anh Mạnh, phương án tuyên truyền này nhất định còn có chiêu dự phòng đúng không? Ngươi có thể lén tiết lộ cho ta trước hay không? Ngươi định khiến nó hot lên như thế nào?”
Khóe miệng Mạnh Sướng khẽ giật giật.
Chiêu dự phòng cái cmn! Không có!
Ngươi đừng có lúc nào cũng coi ta với tổng giám đốc Bùi là một được không hả!
“Đừng đoán mò, không có chiêu dự phòng gì hết.” Mạnh Sướng suýt chút nữa trợn trắng mắt.
Vu Diệu khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi, tạm thời giữ bí mật. Thế thì ta sẽ mỏi mắt chờ mong!”
Mạnh Sướng: “…”
Tuy rằng rất cạn lời, thế nhưng cuối cùng phương án tuyên truyền cũng được triển khai.
Rất nhanh, tấm hình xấu quắc do Mạnh Sướng đích thân photoshop này sẽ xuất hiện trên các tấm biển quảng cáo ở bến xe buýt, ga tàu điện ngầm tại nhiều thành phố và trên một số trang web.
…
Sau khi tiễn Mạnh Sướng đi, Bùi Khiêm lập tức gửi thông báo đến các bộ phận như lời hứa trước đó, yêu cầu tất cả mọi người giữ bí mật việc phát triển bản quyền của ba tác phẩm thuộc lớp cảm hứng trên trang web văn học mạng Điểm Kết.
Trong đó cũng bao gồm tất cả các tác giả có hiểu biết sâu về lớp cảm hứng trên trang web văn học mạng Điểm Kết.
Đương nhiên, đây cũng không phải là yêu cầu cưỡng chế gì, nếu như có người thực sự lén lút tiết lộ bí mật thì cũng rất khó có thể tra ra.
Thế nhưng dù có thế nào thì chỉ cần làm theo đúng lời hứa là được.
Nói ra thì Bùi Khiêm cũng đã cố gắng hết sức để toàn bộ tập đoàn Đằng Đạt phối hợp với Mạnh Sướng rồi.
Nếu như còn không thành công thì Mạnh Sướng cũng không còn gì để nói.
Sau khi gửi thông báo đi, Bùi Khiêm suy nghĩ một lúc rồi quyết định lên lầu tới bộ phận Game Đằng Đạt một chuyến để dặn dò lại lần nữa.
Bởi vì trong ba tác phẩm được phát triển bản quyền, thời gian chuẩn bị cho phim chiếu mạng và hoạt hình tương đối dài, thậm chí hoạt hình còn phải chờ tới hai tháng, sau khi thuê được một phòng làm việc thì mới có thể chính thức bắt đầu sản xuất.
Riêng tiến độ của dự án game là sẽ tương đối nhanh hơn.
“Vĩnh Đọa Luân Hồi” là một cuốn tiểu thuyết được sáng tác dựa trên bối cảnh của “Quay Đầu Là Bờ”, cho nên nó sẽ được phát triển dưới dạng DLC mới của “Quay Đầu Là Bờ”.
“Quay Đầu Là Bờ” đã là một tựa game khá hoàn thiện, hiện tại bộ phận Game Đằng Đạt lại không có việc gì làm, Hồ Hiển Bân và những người khác chỉ đang thực hiện các bản cập nhật tiếp theo cho “Sứ Mệnh và Lựa Chọn”. Lỡ đâu bọn họ rảnh rỗi không có việc gì làm, vô tình làm rò rỉ một số thông tin trong quá trình chuẩn bị thì gay to.
Huống chi chu kỳ này vẫn chưa kết thúc nên hắn không thể mở dự án mới một cách bừa bãi, nếu không đến lúc không hoàn thành được thì sẽ ảnh hưởng tới việc kết toán.
Do đó, Bùi Khiêm cảm thấy bản thân phải tới đây một chuyến, đảm bảo bộ phận game sẽ không gây thêm phiền phức gì cho mình.
Bộ phận game ở ngay tầng trên, đi hai bước chân là tới.
Bùi Khiêm liếc nhìn qua những không thấy Hồ Hiển Bân, Mẫn Tĩnh Siêu cũng như các nhân viên nòng cốt đâu cả.
Một nhân viên bình thường nhìn thấy Bùi Khiêm thì lập tức đứng dậy nói: “Tổng giám đốc Bùi, anh Hồ và mọi người đang họp trong phòng họp để thảo luận về DLC mới.”
Bùi Khiêm khẽ gật đầu.
Được, đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Hắn đi thẳng tới cửa phòng họp rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
Quả nhiên, Hồ Hiền Bân, Mẫn Tĩnh Siêu, Lý Đạt Nhã và các nhân viên chủ chốt của bộ phận game đều đang ở trong phòng họp, ngoài ra còn có cả tác giả Vu Phi của tác phẩm “Vĩnh Đọa Luân Hồi”.
Nhìn thấy tổng giám đốc Bùi, tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết.
Bọn họ còn đang rầu rĩ vì không biết nên làm DLC như thế nào thì tổng giám đốc Bùi lại tới!
Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay tổng giám đốc Bùi biết mọi người đang gặp khó khăn nên tới chỉ điểm dẫn lối?
Dù có là gì thì tổng giám đốc Bùi cũng đã tới rồi, có chủ kiến rồi!