Khí chất của tổng giám đốc Bùi quá đặc biệt, chỉ cần gặp một lần cũng khiến người khác khó quên.
Hai người nhanh chóng tiến lại gần, thấp giọng gọi: “Tổng giám đốc Bùi?”
Bùi Khiêm giật mình, quay đầu nhìn thấy là Diêu Ba và Chu Mộ Nham, lúc này mới nói nhỏ: “Nhỏ tiếng thôi!”
Hai người lập tức hiểu ý: “Đã hiểu!”
Diêu Ba nói nhỏ: “Tổng giám đốc Bùi cải trang vi hành sao? Đi tới xem phục vụ của cửa hàng trải nghiệm như thế nào nhưng lại không muốn bị nhân viên trong cửa hàng nhận ra?”
Bùi Khiêm cười ha ha
Cải trang vi hành?
Vi hành cái cớt!
Ta là không còn cách nào!
Ài, loại phiền não khi quá được hoan nghênh này các người làm sao mà hiểu được.
Bùi Khiêm có chút ngạc nhiên hỏi: “Hai ngươi đến làm gì?”
Diêu Ba cười: “Đây không phải là tới lấy kinh nghiệm sao, muốn học hỏi một chút kinh nghiệm tiên tiến từ cửa hàng trải nghiệm của Đằng Đạt, hy vọng có thể giúp cho cửa hàng của chúng ta cũng có thể sánh ngang”.
Chu Mộ Nham cũng gật đầu: “Ta cũng có ý định tương tự.”
Bùi Khiêm lại cười haha
Vậy thì các ngươi đến sai chỗ rồi!
Chỗ của ta trên danh nghĩa là cửa hàng trải nghiệm, trên thực tế thì mục tiêu đầu tiên là lãng phí tiền bạc, mục tiêu thứ hai là thuyết phục khách hàng không mua.
Mấy người tới đây để học kinh nghiệm khuyên khách hàng đừng mua nữa à?
Ta có hệ thống, các ngươi có à?
Nhưng Bùi Khiêm cũng không nói nhiều, đằng nào đợi sau khi hai người họ đi vào cửa hàng trải nghiệm, nhìn thấy hành động của nhân viên trong cửa hàng thì cũng rời đi trong sững sờ thôi, căn bản không cần lo lắng bọn họ học nhầm.
Ba người kín đáo đi theo đám đông, đi thang cuốn lên tầng.
Không thể không nói, mặc dù chỉ là vận hành thử nhưng số lượng người đông đúc vẫn vượt xa tưởng tượng của Bùi Khiêm, cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Người ở đâu ra nhiều như vậy!
Một tháng trước Bùi Khiêm cũng mới qua một chuyến, khi đó quảng trường Kim Thịnh vẫn còn hơi cô quạnh, mặc dù chỉ cách Viễn Đại Thiên Địa một con đường nhưng số lượng người lại ít hơn rất nhiều.
Thế mà số lượng người bây giờ đã sắp ngang với Viễn Đại Thiên Đại rồi.
“Bình tĩnh, dù sao cũng là vận hành thử ngày đầu tiên, mọi người đều rất tò mò. Hơn nữa, quảng trường Kim Thịnh chắc cũng làm một số hoạt động tuyên truyền, số lượng người đông là chuyện bình thường.”
“Đợi sau một thời gian, số người chắc chắn sẽ giảm xuống.” VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ. Hỗ trợ xuất File ebook đọc offline
Bùi Khiêm âm thầm tự an ủi chính mình.
Diêu Ba xúc động nói: “Theo như ta biết thì quảng trường Kim Thịnh cũng không có kế hoạch đặc biệt tuyên truyền, tất cả các hoạt động tuyên truyền đều được đưa vào sau hai tuần, cũng chính là lúc màn hình lớn chính thức lắp đặt xong.”
“Không ngờ là sức ảnh hưởng của Đằng Đạt lại mạnh như vậy, chỉ truyền miệng cũng đã thu hút được nhiều người tới như này rồi.”
“Vậy đủ để chứng minh vị trí của cửa hàng trải nghiệm vô cùng tốt, số lượng người về sau chắc chắn không ít. Quảng trường Kim Thịnh cũng kiếm bộn rồi!”
Chu Mộ Nham gật đầu: “Đúng vậy, cửa hàng trải nghiệm này không chỉ có vị trí tốt, cách bày trí ở bên trong cũng rất đỉnh, nhìn từ bên ngoài giống như một tác phẩm nghệ thuật lớn vậy, những người đi dạo phố quanh đây chắc chắn sẽ tới, lượng người có thể ít sao? Về sau cũng sẽ rất náo nhiệt!”
Bùi Khiêm: “…”
Hai người, một người xướng một người họa, vả Bùi Khiêm tới thiếu chút nội thương.
Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại có được hay không!
Hóa ra hai ngươi vạn dặm xa xôi tới Kinh Châu chính là để sỉ nhục ta?
Há nào có cái lẽ ấy!
Bùi Khiêm lặng lẽ bước nhanh chân, hi vọng hai người họ bớt ồn ào, nhanh chóng tiếp xúc với nhân viên cửa hàng sớm một chút, nhìn thấy sự thật tàn khốc của cửa hàng trải nghiệm Đằng Đạt làm mất lòng khách hàng.
Tới tầng hai, đến khu trải nghiệm trò chơi trước sau đó mới tới khu kỹ thuật số.
Khu trải nghiệm trò chơi được chia thành nhiều khu nhỏ riêng biệt với trang thiết bị không giống nhau.
Có một số là mô hình quán cà phê Internet Netfish với máy tính ROF hoàn chỉnh cùng màn hình và bàn ghế Esports; một số là mô hình phòng khách với ti vi lớn, sofa đơn và máy tính, hoặc sofa đơn với điện thoại G1.
Còn có một khu vực tạm thời để trống, trở thành khu nghỉ ngơi, nhưng thực tế là để cho kính mắt VR.
Tất cả thiết bị đều giống như một số cửa hàng điện thoại di động, sử dụng dây nối cố định, đề phòng trộm cắp.
Khu trải nghiệm trò chơi cố gắng hết sức tái hiện lại tất cả những cảnh tượng trong game, để khách hàng có thể trải nghiệm game của Đằng Đạt ở những cảnh tượng này mà chọn mua theo nhu cầu của bản thân.
Mặc dù số lượng người không tính là ít, nhưng bởi vì bố cục của toàn bộ khu trò chơi khá khoa học, tỉ lệ không gian sử dụng cũng tốt, hơn nữa khách hàng đều vừa đi vừa nghỉ, ý thức khá tốt, rất ít người chiếm dụng thiết bị trong thời gian dài, do vậy mà vẫn còn dư vài chỗ trống.
Chu Mộ Nham cảm thấy khá hứng thú với khu vực này, tìm một sofa đơn rồi ngồi xuống, cầm lấy tay cầm trải nghiệm một chút.
“Ô, không có nhân viên ở cửa hàng sao?” Chu Mộ Nham hơi ngạc nhiên hỏi.
Sau khi ngồi xuống, hắn nhìn xung quanh không nhìn thấy nhân viên Đằng Đạt mặc đồng phục làm việc, khắp nơi hình như đều là khách hàng.
Chu Mộ Nham nhìn về phía Bùi Khiêm dò hỏi.
Bùi Khiêm dùng vẻ mặt vô cảm trả lời.
Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?
Ta cũng không biết bọn họ đang ở đâu.
Bộ phận kinh doanh của cửa hàng trải nghiệm không thống nhất đồng phục, đây là do Bùi Khiêm cố ý dặn dò. Bây giờ chắc là đám người Điền Mặc và những nhân viên khác đang trốn trong góc nào đó, len lén trải nghiệm game đó chứ?
Chu Mộ Nham có chút khó hiểu, ánh mắt này của tổng giám đóc Bùi là ý gì?
Vẻ mặt của tổng giám đốc Bùi vốn cũng đủ khó để giải thích rồi, đã thế hôm nay tổng giám đốc Bùi còn đeo khẩu trang, càng hoàn toàn không hiểu nổi ánh mắt này của tổng giám đốc Bùi muốn biểu đạt ý tứ gì.
Diêu Ba chọc chọc Chu Mộ Nham: “Đừng có hỏi mấy cái vấn đề ngu xuẩn này! Ngươi không nhìn thấy có nút bấm à?”