Chúng ta gọi nhân viên cửa hàng tới hỏi chút đi? Đi dạo quanh lâu như vậy rồi cũng không nhìn thấy một nhân viên nào.”
Diêu Ba nói xong thì nhấn nút ở trên bàn
Không có âm thanh biểu thị nào, cũng không có âm thanh thông báo nào, chỉ có vòng sáng ở xung quanh nút bấm sáng lên, hiển thị trạng thái đã gọi.
Bùi Khiêm thấy hơi hơi phấn chấn.
Có vẻ như Lương Kinh Phàm làm quá mạnh mẽ, thiết kế cửa hàng trải nghiệm quá hoành tráng nên khiến Diêu Ba với Chu Mộ Nham có chút hiểu lầm.
Nhưng chỉ cần gọi nhân viên bán hàng trong cửa hàng tới, như vậy sự thật sẽ được phơi bày ra ngay lập tức!
Không lâu sau khi bấm nút liền nhìn thấy Điền Mặc không biết đứng lên từ góc nào đấy, bước nhanh chân tới chỗ họ.
Nhìn thấy Điền Mặc, Bùi Khiêm không khỏi nở nụ cười.
Đệ tử tài giỏi tới rồi!
Nếu là người nào khác của bộ phận kinh doanh tới, Bùi Khiêm có thể còn có chút lo lắng. Ngộ nhỡ những thói quen xấu từ chỗ khác vẫn sửa hoàn toàn, lại tới chào hàng thì phải làm sao?
Nhưng với Điền Mặc, Bùi Khiêm cảm thấy khá yên tâm.
Điền Hắc Khuyển à, ngươi là hy vọng cuối cùng của ta đó.
Bùi Khiêm hơi không kiềm chế được muốn nhìn thấy vẻ mặt của Diêu Ba với Chu Mộ Nham sau khi chứng kiến Điền Mặc “tư vấn không mua”!!!
Điền Mặc nhanh chóng chỗ được gọi, nói với Diêu Ba và Chu Mộ Nham: “Xin chào, ta có thể giúp gì cho ngươi không?”
Diêu Ba quan sát Điền Mặc từ trên xuống dưới, phát hiện quần áo hắn mặc bình thường, cả người trên dưới chỉ có chỗ cổ tay đeo một chiếc vòng điện tử đặc biệt, dùng để chứng thực thân phận nhân việc trong tiệm của hắn.
Chiếc vòng tay này vừa để chứng minh thân phận, mặt khác cũng có thể hiển thị ra số hiệu cụ thể vị trí đang gọi.
Lúc khách hàng gọi, tất cả vòng tay của nhân viên bán hàng trong khu vực nhỏ gần đó đều sẽ rung lên đồng thời có đèn hiệu nhắc nhở, sau khi một trong số đó nhấn nút trên vòng tay, vòng tay của những nhân viên bán hàng khác sẽ không nhắc nhở nữa, mà trên vòng tay của nhân viên phụ trách tiê0ps đã sẽ tiếp tục hiển thị số hiệu vị trí cần tiếp đã cho đến khi hoàn thành việc tiếp đón.
Diêu Ba chú ý đến tuy rằng dáng vẻ của Điền Mặc trong không mấy bắt mắt, nhưng cách ăn mặc lại rất có phẩm vị, rất thích hợp với phong cách của hắn, vô hình chung làm tăng thêm chút cảm giác thân thiết.
Chính lúc này, Điền Mặc cũng chú ý đến Tổng giám đốc Bùi đứng bên cạnh hai người.
Tuy rằng tổng giám đốc Bùi đeo khẩu trang, nhưng Điền Mặc từng nhìn thấy mặt tổng giám đốc Bùi rất nhiều lần, đương nhiên sẽ nhận ra.
Nhìn thấy tổng giám đốc Bùi làm bộ không nhận ra, Điền Mặc chớp mắt ngầm hiểu rõ.
Tổng giám đốc Bùi đến là để thị sát, khảo nghiệm thành quả học tập của ta!
Ta phải dựa theo yêu cầu của tổng giám đốc Bùi, tiếp đón khách hàng thật tốt, không thể để tổng giám đốc Bùi thất vọng!
Điền Mắc chớp mắt vực tinh thần lên một trăm hai chục điểm, thầm ôn lại quy tắc chuẩn mực dành cho nhân viên lúc trước tổng giám đốc Bùi đã dặn dò lại mấy lần một lượt, đảm bảo không để xảy ra sai sót gì.
Diêu Ba tiện tay chỉ máy nâng tự động bên cạnh: “Ta muốn mua cái này, giới thiệu cho ta xem.”
Điền Mặc vừa nhìn, chiếc máy nâng tự động Diêu Ba chỉ là máy nâng đời đầu, cũng chính là phiên bản máy nâng không có vách echo và trợ lý giọng nói trí tuệ nhân tạo, chỉ có thể “tự động nâng cơ giới” không thể “tự động nâng trí tuệ nhân tạo”.
Máy nâng này nên giới thiệu thế nào, tổng giám đốc Bùi chưa từng dạy.
Nhưng Điền Mặc đã nghiền ngẫm lâu như vậy, sớm đã biết được học một hiểu mười, sau khi ngẫm nghĩ một hồ đã nghĩ xong nên đáp lời thế nào.
“Xin chào, thứ hiện tại ngươi nhìn thấy là phiên bản đời đầu của máy nâng tự động, cũng là phiên bản cơ sở.”
“Máy nâng tự động phiên bản này chỉ có cơ cấu cơ giới thuần túy, chỉ có thể dùng làm một món đồ chơi thú vị hoặc đồ trang trí, nhìn về lâu về dài, tính ứng dụng không mạnh.”
“Khuyên ngươi không nên tiêu xài bốc đồng, tốt nhất là xác định bản thân cần gì nhất, sau khi vô cùng thích thì hẵng mua.”
Sau khi nói xong, Điền Mắc liếc nhìn tổng giám đốc Bùi.
Chỉ thấy tổng giám đốc Bùi âm thầm gật đầu, trong lòng tức thì nhẹ nhõm.
Xem ra tổng giám đốc Bùi vẫn khá hài lòng!
Bùi Khiêm quả thực rất vui.
Được nha, Điền Hắc Khuyển quả nhiên không khiến ta thất vọng!
Lúc trước vắt hết óc biên soạn hướng dẫn bán hàng, chọn lựa nhân viên bán hàng, rồi lại nghiêm túc huấn luyện, xem như cuối cùng đã tạo được hiệu quả.
Xem câu trả lời này đi, có thể nói là có lý có tình, chỉ ra vấn đề của sản phẩm vô cùng chân thực, sắc sảo, lại còn làm khách nản lòng, hoàn toàn đạt đến kỳ vọng của Bùi Khiêm.
Nghĩ lại, Diêu Ba và Chu Mộ Nham chắc cũng ngu người rồi?
Bùi Khiêm nhìn hai người, phát hiện bọn họ quả thực có hơi sững sờ, nhưng không đến nỗi hoang mang.
Ừm, xem ra đả kích nhận được vẫn chưa đủ.
Diêu Ba ngẫm nghĩ một lúc, hỏi: “Nếu đã khuyên không nên mua, vậy tại sao còn phải bày ra ở đây chứ?’
Điền Mặc mỉm cười, trong quá trình hắn phục vụ ở cửa tiệm trải nghiệm nhỏ kia đã gặp qua rất nhiều vấn đề thế này, lúc trước không nghĩ kỹ nên đáp thế nào, nhưng hiện tại đã biết rồi.
Xem ra, tổng giám đốc Bùi để hắn rèn luyện ở tiệm trải nghiệm là rất cần thiết.
Nếu không rèn luyện ở tiệm trải nghiệm, hiện tại chắc chắn sẽ bối rối, tay chân loạn xạ, khiến cho khách hàng có ấn tượng không tốt.
Nhưng hiện tại không như vậy!
Điền Mặc mỉm cười nói: “Là vì sở và khẩu vị của khách hàng khác nhau, không loại trừ một vài khách hàng có cá tích thích sản phẩm này, cho nên bọn ta mới bày biện tất cả sản phẩm đang bán lên.”
“Nhưng lúc hướng dẫn khách hàng mua hàng, chúng ta cần tận trách nhiệm của bản thân, nhắc nhở những khách hàng không thật sự thích sản phẩm thế này, tránh bọn họ chọn mua sai.”