Mặc dù Mạnh Sướng cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng nghiêm túc nghĩ lại lời tổng giám đốc Bùi nói thì phát hiện thật sự rất đúng!
Có bao nhiêu lần đều thất bại vào thời khắc cuối cùng?
Càng trong tình huống này càng không thể thiếu cảnh giác!
Như một chậu nước lạnh đổ vào đầu, ngay lập tức Mạnh Sướng có cảm giác bừng tỉnh, thu lại trạng thái lạc quan, ung dung trước đó, nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
“Đúng, tổng giám đốc Bùi nói rất đúng!”
“Ta nhất định sẽ chú ý!”
“Nhưng…Ta nên phòng bị thế nào…”
Quả thật nếu nói theo lý là phòng bị, nhưng đối với việc phòng bị thế nào thì Mạnh Sướng chẳng có chút manh mối gì.
Sau khi tổng giám đốc Bùi gửi thông báo đến các bộ phận liên quan đồng thời giao ước nếu nội bộ tiết lộ bí mật thì vẫn có thể lấy được tiền hoa hồng như thường, Mạnh Sướng cảm thấy xác suất để nội bộ Đằng Đạt xảy ra vấn đề là cực kỳ nhỏ, căn bản không hề tồn tại.
Thế này thì phòng bị kiểu gì được?
Lẽ nào theo đường mạng tìm được tất cả người chơi, theo như lời bọn họ nói: “Các người đều không được phép thảo luận chuyện lớp học cảm hứng của ta”? Vậy thì cũng không làm được.
Câu này cũng đã hỏi trúng tim đen của Bùi Khiêm rồi.
Phòng bị như thế nào?
Mẹ nó! Nếu ta có thể biết trước được chuyện này, thì ta còn phải suy nghĩ nát óc vì chuyện lỗ tiền thế nào mỗi ngày ư? Ta còn cần ngày nào cũng lục báo cáo công việc của các bộ phận, xem sổ sách bí mật của các nhân viên quản lý bồi dưỡng à?
Việc của bản thân ngươi thì ngươi tự suy nghĩ đi! Ta nhắc nhở ngươi một câu đã là tận tình tận nghĩa rồi!
Sau khi Bùi Khiêm im lặng một lúc thì nói: “Cái này ta cũng không biết, ngươi tự nhớ kỹ lại xem có chỗ nào sơ suất không, dù sao đến lúc đó không lấy được tiền hoa hồng cũng đừng than trời trách đất, ta đã nhắc nhở ngươi rồi.”
Sau khi cúp máy, Mạnh Sướng nhìn điện thoại rồi rơi vào trầm tư.
Hắn nghi ngờ tổng giám đốc Bùi đã nhìn ra được vấn đề nhưng cố ý không nói với hắn.
Điều này hoàn toàn có thể hiểu được, dẫu sao lợi ích của hắn và tổng giám đốc Bùi hoàn toàn trái ngược, có thể nhắc nhở một câu như thế đã là hết tình hết nghĩa rồi, không thể hy vọng nhiều hơn.
Nhưng… rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Chắc là nội bộ Đằng Đạt không có vấn đề gì rồi, vì vậy nên chuyển tầm nhìn ra ngoài, đặt về phía nhóm người chơi.
Nhất là DLC ‘Vĩnh Đọa Luân Hồi’ đã được đưa lên phát chương trình hằng ngày, nghe nói bản thảo thiết kế cũng đã hoàn thành. Nếu gần đây xảy ra chuyện thì phần lớn là dự án này có vấn đề.
Mà đây còn là một dự án game…
Mạnh Sướng suy nghĩ rất lâu, đột nhiên đầu chợt lóe sáng, một bóng người vô cùng nguy hiểm xuất hiện trong đầu hắn.
Kiều Lão Thấp!
Cứ hễ là vấn đề liên quan đến game làm sao có thể quên Kiều Lão Thấp chứ?
Phải biết rằng Đằng Đạt có rất nhiều game hot lên đều là vì Kiều Lão Thấp tiến cử.
Tuy nói theo như độ nổi tiếng của game Đằng Đạt ngày càng tăng lên thì sức ảnh hưởng của Kiều Lão Thấp đã không còn nổi bật như trước nữa, nhưng hắn vẫn thường hay có tác dụng làm một ngòi nổ, không thể không phòng.
Mạnh Sướng càng nghĩ càng cảm thấy mình không chọn bất kỳ cách nào để đề phòng Kiều Lão Thấp là một sai lầm to lớn, nếu không phải tổng giám đốc Bùi nhắc nhở, nói không chừng mấy ngày tới lúc mình hạnh phúc thì đã thất bại rồi.
Buộc phải áp dụng các biện pháp cần thiết với Kiều Lão Thấp khiến hắn không thể làm loạn, kiên trì được đến cuối tháng là tốt nhất, cho dù không được thì ít nhất cũng phải kiên trì đến tuần sau.
Nhưng làm thế nào?
Khiến Kiều Lão Thấp im miệng?
Không dễ xử lý mấy, trái lại sẽ giấu đầu hở đuôi.
Hay cho Kiều Lão Thấp một khoản tiền bịt miệng bảo hắn tuyệt đối không được nhắc đến bất kỳ tin tức gì liên quan đến ‘Vĩnh Đọa Luân Hồi’?
Vấn đề ở đây là tiền bịt miệng cũng không thể tính vào phí chi tiêu tuyên truyền.
Nếu tự móc tiền túi với số tiền ít ỏi trong túi Mạnh Sướng thì Kiều Lão Thẩm người ta cũng chẳng thèm để mắt tới.
Vả lại chút tiền lương này của Mạnh Sướng vốn chỉ là trạng thái không ổn định, căn bản là không có tiền dư, dù có thì cũng không nỡ.
Cho nên suy nghĩ cuối cùng vẫn phải lấy phí chi tuyên truyền.
Thoáng chốc Mạnh Sướng đã nghĩ ra được một cách.
Không thể giấu đầu hở đuôi, nhưng có thể thay đổi tầm nhìn.
Bỏ ra một ít phí chi tiêu tuyên truyền để di chuyển tầm mắt của Kiều Lão Thấp sang nơi khác. Hắn không có tinh thần và sức lực, không có thời gian quan tâm đến ‘Vĩnh Đọa Luân Hồi’ và lớp học cảm hứng, thế chẳng phải được rồi sao?
Vậy thì, di chuyển đến nơi nào đây…
Đột nhiên Mạnh Sướng nghĩ đến một phương hướng không tệ: Dự án VR của phòng làm việc Trì Hành và game mới ‘Hải Đảo Động Vật’ đang được phát hành!
Bỏ ra một khoản tiền chi tiêu tuyên truyền để Kiều Lão Thấp giành trải nghiệm ‘Hải Đảo Động Vật’ trước.
Phòng làm việc Trì Hành có đầu tư của Đằng Đạt, bộ phận tuyên truyền của Đằng Đạt lấy chút tiền để sắp xếp trước công việc tuyên truyền giai đoạn đầu cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Đương nhiên, sau này ‘Hải Đảo Động Vật’ cũng là game phải tuyên truyền. Nhưng đến lúc đó Mạnh Sướng chỉ cần không chọn dự án này mà chọn dự án khác vậy chẳng phải được rồi sao?
Từ bỏ một dự án có lẽ sẽ thành công để kiếm tiền hoa hồng tháng này, Mạnh Sướng cảm thấy đây là một cuộc mua bán rất có lợi.
Hơn nữa Kiều Lão Thất là một tên nghiện game, để hắn có thể trải nghiệm trước game VR mới do Đằng Đạt tham dự mở rộng, hắn nhất định sẽ vô cùng vui mừng.
Đến lúc đó lấy lý do dự án mới cần phải bảo mật bảo hắn bế quan đến cuối tháng này để tiến hành thử nghiệm, cố gắng cắt đứt liên lạc của hắn với thế giới bên ngoài, thế chẳng phải đã đạt được mục đích một cách hoàn hảo rồi sao?
Mạnh Sướng càng nghĩ càng thấy thích hợp, lập tức hỏi thăm tiến độ mở rộng của game VR.