“Đương nhiên đáng! Ngươi phải biết rằng Đằng Đạt không giống những công ty khác, mỗi lần làm chuyện gì là rung chuyển trời đất, mà mỗi điều bất thường nhỏ xíu đều có thể dẫn đến một chuyện…”
“Lão Kiều đâu? Chắc chắn hắn biết tin tức nội bộ!”
Xem thảo luận trong nhóm fans, Kiều Lương lắc đầu.
Mấy người này thật sự rất rảnh, các tác giải trên trang web văn học mạng Điểm Kết viết văn cũng có thể khiến bọn họ nghĩ rằng có phải Đằng Đạt có hành động gì không.
Thuyết âm mưu đến vậy sao?
Nhưng nghĩ kỹ thì suy nghĩ này cũng có lý. Vì Đằng Đạt khác với công ty khác, dù là nghiệp vụ gì, lĩnh vực nào cũng độc lập.
Tùy tiện làm chuyện gì đó là có thể được chú ý.
Vì Đằng Đạt làm quá nhiều việc, lần nào cũng là tin tức mới siêu to, nên có một nhóm cộng đồng mạng cực kỳ quan tâm đến động thái của các bộ phận Đằng Đạt, giống như đám chó săn làm việc cường độ cao, từng cử chỉ của nghệ sĩ đều dẫn đến tâm lý hóng chuyện của bọn họ, phân tích kỹ càng.
Lúc này, Kiều Lương là người biết chuyện bên trong Đằng Đạt, cảm giác ưu việt trỗi dậy.
Ta đã chơi thử game “VR Hải Đảo Động Vật” rồi! Mà đa số mọi người còn không biết Đằng Đạt đang hợp tác với phòng làm việc Trì Hành nghiên cứu phát triển game VR.
Cảm giác này khiến Kiều Lương hơi vui thầm.
Đáng tiếc là hắn phải giữ bí mật, không thể tiết lộ cụ thể dự án này.
Kiều Lương tiếp tục lặn, nhóm fans này đang phân tích “chuyện nhóm tác giả cá muối mất tích của lớp cảm hứng trong trang web văn học mạng Điểm Kết.”
“Có ông lớn nào biết nhân viên nội bộ Đằng Đạt không, nghe ngóng thử xem?”
“Chẳng phải Lão Kiều biết tổng giám đốc Bùi sao? Bảo Lão Kiều hỏi thử xem.”
“Chủ nhóm biến mất bao lâu rồi, ngươi có thể tìm thấy hắn? Phỏng chừng đang mê game hay ra ngoài lướt sóng rồi.”
“Đừng mong chờ con cá muối này nữa, hắn lặn mãi thì sẽ bị Đằng Đạt đá đít thôi.”
“Đúng vậy, ta nhớ trước kia Lão Kiều còn được mời làm người chơi thử game, đi chơi thử ‘Quay Đầu Là Bờ’. Gần đây không tìm hắn nữa, rõ ràng vì hắn hay lặn quá, mất tư cách chơi thử game nội bộ rồi.”
“Ài, con trai thua kém, người làm cha ta đây rất đau lòng!”
Chớp mắt thảo luận trong nhóm fans ngày càng xa, Kiều Lương không bình tĩnh lặn được nữa.
Xem kìa xem kìa, lời này do người nói sao?
Gì mà ta bị Đằng Đạt bỏ rơi?
Kiều Lão Thấp ta là bạn thân của tổng giám đốc Bùi, có thể bị bỏ rơi sao?
Mối quan hệ giữa ta và tổng giám đốc Bùi, vu khống, ăn nói xà lơ không thể tha thứ!
Các ngươi có thể nói xàm nói điên gì khác, nhưng tuyệt đối không được suy đoán lung tung về mối quan hệ giữa ta và tổng giám đốc Bùi!
Kiều Lương trả lời ngay: “Chớ nói bậy! Gì mà ta bị Đằng Đạt bỏ rơi? Bây giờ ta đang chơi thử game mới cho Đằng Đạt!”
“Nhưng đáng tiếc có quy tắc bảo mật không thể tiết lộ với các ngươi, hi hi.”
Kiều Lương gửi mấy biểu tượng cảm xúc đắc ý.
Trong nhóm fans bùng nổ.
“Vãi chưởng? Đại sư câu cá nào vậy, thật sự câu lão Kiều lên được luôn kìa!”
“Biết là lão Kiều không chịu được phép khích tướng mà!”
“Game mới của Đằng Đạt? Đã đến giai đoạn có thể chơi thử rồi? Không đúng lắm nhỉ, “Sứ Mệnh Và Lựa Chọn” chưa phát hành chính thức được bao lâu mà, nhanh vậy sao?”
“Game gì vậy? Lão Kiều ngươi nói nhanh đi, nếu không ta nguyền rủa ngươi!”
Kiều Lương đáp ngày: “Ha ha, ta cũng còn hai mươi cm!”
“Câu cá, không cần ta nói gì thêm nhỉ?”
“Thôi thôi, ta đi chơi game mới tiếp đây, các ngươi không chơi được game mới thì cứ ghen tị đi thôi!”
“Bái bai!”
Sau khi tạm biệt xong, Kiều Lương nhanh chóng đổi thành trạng thái ‘ẩn thân’, sau đó tắt khung chat.
Nhìn thời gian cũng có thể vọt rồi.
Kiều Lương không phải là nhân viên chính thức, không cần tuân thủ thời gian làm việc của văn phòng, đi trễ về sớm gì cũng không thành vấn đề.
Hắn đứng dậy dọn đồ chuẩn bị về hưởng thụ cuối tuần.
…
Tuy Kiều Lương chạy rồi, nhưng đám fans của hắn lại thảo luận nhiệt tình.
Hắn có mấy nhóm, bình thường chỉ nổi lên nhóm fans cốt cán, là nhóm siêu khủng có thể chứa năm nghìn người.
Trong đây cũng không phải toàn là fans thích xem video của hắn, cũng nhiều fans Đằng Đạt.
Vì Kiều Lương thường có được dữ liệu nội bộ đầu về Đằng Đạt, mấy game đều do hắn giải thích mới hot nên nhiều fans Đằng Đạt cũng nhào vào, muốn quan tâm động thái mới nhất của Đằng Đạt trong nhóm.
Bình thường mấy người này toàn lặn, nhưng một khi có dấu vết gì là lao lên như cá mập ngửi thấy mùi tanh của máu!
“Vãi, làm màu rồi chạy? Lão Kiều ngươi còn là người không?”
“Chí ít ngươi cũng phải nói chút chút về thể loại game chứ! Đây là chuyện người làm sao?”
“Chắc Lão Kiều sẽ không nói xà lơ đâu nhỉ? ‘Sức Mệnh Và Lựa Chọn’ mới phát hành hai tháng mà đã có thể chơi thử game mới rồi? Kiểu gì ta cũng không tin.”
“Tuy con người Lão Kiều không đáng tin, nhưng hắn không nói bậy đâu, nói là chơi thử game mới của Đằng Đạt thì chắc hẳn là thật rồi.”
“Thế thì rốt cuộc là game gì?”
“Ta thật sự mong Đằng Đạt làm một game MMORPG, hy vọng tổng giám đốc Bùi có thể làm ta thỏa mãn!”
“Ta thì thích game thao tác hơn.”
“Thêm một game đỉnh cao như ‘Phấn Đấu’ nữa đi!”
Mọi người bắt đầu phát huy trí tưởng tượng đoán thể loại game, thể loại gì cũng có.
Vì Kiều Lương không cho chút manh mối nào, thậm chí chẳng nói thể loại game, vậy phải đoán thế nào đây?
Nhưng có một điều xác thực là chắc chắn Đằng Đạt đang nghiên cứu phát triển game mới, với lại đã đến giai đoạn chơi thử rồi!
Chỉ điều này thôi đã đủ khiến mọi người đoán rất vui vẻ rồi.
Lúc mọi người mồm năm miệng mười, đoán tới đoán lui thì đột nhiên có người đưa ra góc nhìn hoàn toàn mới.
“Tự dưng ta có một liên tưởng táo bạo!”
“Không biết các ngươi có xem tiểu thuyết ‘Vĩnh Đọa Luân Hồi’ chưa?”
“Ta đã đọc rồi, vốn đã xong cả rồi, tự dưng giờ tác giả chỉnh sửa lại nội dung tiểu thuyết cường độ cao như thể uống máu gà vậy!”
“Quan trọng là, không những hắn sửa lại phần cốt truyện mà còn sửa vài chỗ cơ bản nữa.”