Nhưng mấy cái này không phải vấn đề gì to tát, chỉ cần những dự án lớn như chung cư Sloth mua những tòa xa tuyến tàu điện ngầm của Kinh Châu là được.
Bùi Khiêm vừa nghĩ đến mấy vấn đề hư hư thật thật vừa đi vào Chợ Ăn Vặt.
Vừa đi chưa đến hai bước, Bùi Khiêm đã bị cảnh trước mắt làm chấn động.
Nơi này… là Chợ Ăn Vặt?
Trước đó Bùi Khiêm chưa đến nơi này, chỉ nghe nói địa điểm của Chợ Ăn Vặt là một khu chợ nông sản của khu công nghiệp cũ.
Vừa nghe nói đến hai từ khóa “khu công nghiệp cũ” và “chợ nông sản” là Bùi Khiêm yên tâm.
Bổ não xíu là có thể bổ não ra được tình hình khái quát!
Chắc chắn giống một chợ rau ở huyện hoặc thành phố loại ba loại bốn, vừa tàn vừa loạn vừa bẩn, nói không chừng đầy lá rau.
Đương nhiên, để chắc ăn, Bùi Khiêm còn đặc biệt search trên mạng để tìm hình ảnh chợ nông sản này.
Xem hình ảnh, tình hình nơi này tốt hơn trong tưởng tượng của hắn một chút, vẫn khác sạch sẽ vệ sinh, cũng giống chợ rau bình thường thôi.
Nên Bùi Khiêm cũng hoàn toàn yên tâm.
Hắn nghĩ, Lương Khinh Phàm là kiến trúc sư, có thể thay da đổi thịt thần kỳ, nhưng có thể thần kỳ cỡ nào chứ?
Kết quả vừa xuống xe ngẩng đầu lên nhìn, suýt nữa Bùi Khiêm tưởng mình đi nhầm chỗ.
Với trạng thái Chợ Ăn Vặt hiện tại có giống chợ rau trước kia không?
Hoàn toàn không!
Một số lượng lớn đèn neon ánh sáng ấm lạnh đan xen phủ đầy ngoài tường, những thiết kế với phong cách cyberpunk, khiến cả Chợ Ăn Vặt độc lập trong cả Kinh Châu, đi qua con đường này như thể vào thế giới khác.
Những biển quảng cáo phát ra ánh sáng đỏ, xanh, đan xen phức tạp, tầng tầng lớp lớp, tận dụng không gian bên trên triệt để.
Có điều, bây giờ là ban ngày, với lại bầu trời chỉ hơi râm mát, không phải ngày âm u hay mưa gió gì nên mấy cái đèn này không tấn công thị giác quá mạnh.
Nhưng cũng có thể bổ não được buổi tối sẽ thế nào qua tình trạng hiện tại.
Cảm giác cyberpunk sẽ hoàn toàn bùng nổ!
Với lại bối cảnh này khiến Bùi Khiêm có cảm giác déjà vu dữ dội.
Rốt cuộc cảm giác déjà vu này ở đâu ra…
Bùi Khiêm suy nghĩ tỉ mỉ, chẳng mấy chốc đã nhớ ra.
Là cảm giác của “Ngày Mai Tươi Đẹp”!
Bên trong còn có nhiều bản hiệu của quán còn theo phong cách biển hiệu quán nam nữ chính đến ăn trong “Ngày Mai Tươi Đẹp”, tuy cấu trúc không giống hoàn toàn, nhưng vẫn cho người ta cảm giác vi diệu giống như thấy nơi này ở đâu rồi!
Nhưng mấy cái này chưa phải thứ quá đáng nhất.
Điều quá đáng nhất là lối vào Chợ Ăn Vặt này còn có một mô hình xe rất có cảm giác khoa học viễn tưởng, không biết đặt hàng ở đâu, làm tỉ mỉ vô cùng, thậm chí còn có thể ngồi lên xe chụp ảnh.
Trong nước có nhiều xưởng đồ chơi điện tử lớn chuyên làm mấy thiết bị thế này, mô phỏng từ xe thể thao đến xe tăng, chuyên cung cấp cho các dự án trung tâm giải trí.
Nếu yêu cầu càng cao, ví dụ như thiết kế tạo hình của mô hình tổng thể, vật liệu trong và ngoài có yêu cầu nghiêm khắc thì có thể đặt làm ở nước ngoài.
Giá mấy dụng cụ đồ chơi lớn này cũng không rẻ, tầm từ hai trăm nghìn đến năm trăm nghìn, dù sao thì cũng đặt làm từ nước ngoài cần phải vận chuyển hàng không về.
Dù mô hình này không lái được, nhưng giá làm còn đắt hơn vài thương hiệu xe gia đình sang trong cấp một nữa.
Nhưng đối với kinh phí đầu tư vào cả Chợ Ăn Vặt này thì số tiền này cũng chẳng là gì cả.
…
Hai người Trương Á Huy và Lương Khinh Phàm nghe nói tổng giám đốc Bùi sẽ đến, đã đợi ở cổng rồi.
Trương Á Huy khẽ hỏi: “Ài, sao hôm nay anh Bao không đến? Chẳng phải trước đó hắn đều ở đây sao?”
Trong thời gian ngắn, sau khi Bao Húc bận rộn trước sau, lo lắng cho Chợ Ăn Vặt này.
Ba người họ phân công rất rõ ràng: Lương Khinh Phàm phụ trách việc chia bố cục cả Chợ Ăn Vặt và trang trí tu sửa phong cách tổng quát; Trương Á Huy phụ trách liên lạc với các chủ quầy, giúp bọn họ thay đổi khẩu vị món ăn vặt, để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng và những mối liên hệ, công việc truyền thống khác; Bao Húc phụ trách hoàn thiện cơ chế vận hành của cả Chợ Ăn Vặt, đưa ra các yêu cầu.
Mà Trương Á Huy và Lương Khinh Phàm đều nghĩ là Bao Húc vận dụng suy nghĩ thiết kế game của hắn để thổi hồn vào Chợ Ăn Vặt.
Bao Húc đưa ra rất nhiều suy nghĩ liều lĩnh, rất nhiều suy nghĩ viển vông, rất có trí tưởng tượng khiến cho khách hàng có thể thưởng thức món ngon ở Chợ Ăn Vặt vừa có thể có được niềm vui nhất định.
Công lao của Bao Húc lớn như vậy, tổng giám đốc Bùi đến quan sát hắn lại không có đây, thật sự hơi tiếc.
Lương Khinh Phàm nói: “Theo ta thấy, Bao Húc không muốn tranh công với chúng ta.”
“Trước đó đi du lịch cùng hắn ta mới phát hiện ra, thật ra hắn là người hướng nội, rất khiêm tốn.”
“Không có hứng với tiền là bao, cũng chẳng hứng thú mấy với việc thăng quan tiến chức. Chỉ có hứng thú với hai chuyện là du lịch và chơi game thôi.”
“Tuy hắn cứ luôn mồm nói mình chẳng thích du lịch chút nào nhưng người không thích đi du lịch thì sao có thể ra ngoài năm lần bảy lượt mà vẫn duy trì sức sống và nhiệt tình như vậy được?”
Lương Khinh Phàm nói tiếp: “Bao Húc là một trong những nhân viên kỳ cựu của Đằng Đạt, còn do đích thân Tổng giám đốc Bùi tuyển, rất nhiều người trong bộ phận game vào muộn hơn hắn đều đã lên nhà thiết kế chính, hoặc thành người phụ trách bộ phận khác, chỉ có mình Bao Húc vẫn là nhân viên bình thường của bộ phận game.”
“Hắn làm việc không tốt sao? Đương nhiên không phải! Nếu thật sự hắn làm việc không tốt vào có thể thành hạng hai nhân viên ưu tú được?”
“Nên Bao Húc muốn làm người phụ trách thì đã làm từ lâu rồi, hắn là người có tính cách không màng danh lợi.”
“Lần này hắn bận trước bận sau vì Chợ Ăn Vặt, tận tâm tận lực, nhưng có khi nào ngươi thấy hắn tranh công không? Hoàn toàn không có nhỉ? Đương nhiên, hắn làm chuyện tốt không để lại tên, muốn nhường công cho hai ta mới không đến.”
Trương Á Huy gật đầu.
“Thì ra là vậy!”
“Tấm lòng của anh Bao thật khiến người ta khâm phục!”