“Kích cỡ của nó hoàn toàn khớp với vị trí đã được khắc trên quyển sổ, chỉ cần đặc vị trí lên máy đóng dấu là có thể ấn ở vị trí hoàn hảo nhất, gọi là phúc âm của người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.”
“Nếu khách hàng sưu tập toàn bộ dấu ấn của tất cả quầy hàng thì chúng ta sẽ gửi tặng phần thưởng: một garage kit cơ khí nhỏ tinh xảo. Nhưng bây giờ vẫn chưa có hàng, đang mua.”
“Sẵn nói luôn, những chi tiết này đều là anh Bao nghĩ ra, quả nhiên là người kế thừa truyền thống đã tốt còn muốn tốt hơn của Game Đằng Đạt, khiến ta thấy thẹn mình không bằng.”
Bùi Khiêm: “…”
Phản rồi, phản rồi!
Bao Húc này, ngươi muốn nghịch thiên à!
Sau khi du lịch với Lương Khinh Phàm về, ngươi vẫn luôn bận rộn với việc của Chợ Ăn Vặt? Với lại còn dốc hết sức lực, làm việc full-time mỗi ngày?
Ta có gây thù chuốc oán gì ngươi, ngươi sao vậy?
Trong thoáng chốc, Bùi Khiêm không biết mình nên nói gì, chỉ có hoang mang mịt mờ.
Trương Á Huy hỏi dò: “Tổng giám đốc Bùi, hôm nay vẫn có chủ quầy đến, có muốn thử tay nghề của bọn họ chút không?”
Bùi Khiêm lắc đầu: “Không cần đâu, chắc chắn ngon.”
Thử có tác dụng gì! Chắc chắn không tồi!
Mấy chủ quầy được tuyển chọn từ khắp cả nước, làm những món vặt mình giỏi, có thể dở được sao?
Với lại bây giờ tâm trạng Bùi Khiêm rất nặng nề, cũng không muốn ăn gì lắm.
Bây giờ hắn chỉ có một suy nghĩ, nhất định phải nghĩ cách phổ biến những gì Bao Húc làm ra rộng rãi.
Để cả tập đoàn Đằng Đạt biết hắn đã làm chuyện tốt gì!
Đến lúc đó mọi người cảm động, cho hắn thành nhân viên hạng hai ưu tú, tiếp tục thần thoại du lịch của hắn!
Không còn cách nào khác, Bao Húc, là do ngươi ép ta.
Ngươi ra tay trước, đừng trách ta bất nghĩa!
Trương Á Huy gật đầu, hắn xem câu “chắn sẽ ngon” của tổng giám đốc Bùi là lời khen.
“Thế thì… tổng giám đốc Bùi, ngươi có ý kiến gì không? Sắp khai trương rồi, có chỗ nào cần sửa đổi không?”
Bùi Khiêm trầm mặc.
Chỗ cần thay đổi?
Nếu có thể thì ta muốn thay đổi tất!
Sửa lại toàn bộ là tốt nhất!
Nhưng không thể làm vậy được!
Tất cả thiết kế đều là một thể, vốn hoàn hảo không có tì vết, không thể viện cớ được.
Lúc Bùi Khiêm đang hoang mang, chợt hắn thấy giá của món vặt trên quầy hàng.
Có rồi!
Sao không làm đơn giản, trực tiếp, dứt khoát?
Đám các ngươi tạo một đóng mánh lới mới cho ta, nhưng ta đây vẫn tâm bất biến giữa đời vạn biến: Giảm giá!
Chỉ cần giá đủ thấp, vắt cạn lợi nhuận, dù cho các ngươi biết kiếm tiền cỡ nào cũng không thể kiếm được nhiều.
Với lại Chợ Ăn Vặt khác với cửa hàng ăn nhanh theo chuỗi hoặc game. Game định giá thấp, ép lợi nhuận thì vẫn có thể vì rẻ nên dẫn đến hiệu quả ‘lãi ít bán được nhiều, vẫn có lãi tiền nhiều.
Nhưng Chợ Ăn Vặt này lớn như vậy, khách hàng mỗi quầy hàng nhận có hạn.
Khách của Kinh Châu nhiều như vậy, mà khách bên ngoài cũng sẽ đến, còn phải gánh tiền xe, tiền máy bay, tiền chỗ ở,... giảm giá đồ ăn vặt một chút cũng sẽ có sức hút đặc biệt gì đó với khách hàng.
Huống chi dạ dày mỗi người có giới hạn, có thể ăn được bao nhiêu?
Nên, chỉ cần giảm giá xuống thấp, chắc chắn Chợ Ăn Vặt này chẳng kiếm được bao nhiêu tiền!
Bùi Khiêm xem thử, món vặt ở đây đủ cả, đủ loại trên cả nước, nhiều mánh lới.
Định giá từng cái chắc không thực tế, cũng không cần thiết.
Điều bây giờ Bùi Khiêm muốn làm là tìm được điểm neo, sau đó để tất cả các món này giảm giá theo điểm đó là được.
Mà điểm neo này chọn từ món vặt nào?
Mì lạnh nướng đi!
Nói ra thì mì lạnh nướng cũng là nguồn cơn của tất cả mọi chuyện này.
Nếu không phải Mạnh Sướng khởi nghiệp dự án Cô Gái Mì Lạnh, cũng sẽ không có cuộc thi ẩm thực ngon tại Đế Đô, mà không có cuộc thi ẩm thực nọ thì cũng chẳng có một đống chuyện như tuyển chọn chủ quầy, quay phim tài liệu, làm Chợ Ăn Vặt.
Vừa hay người phụ trách Trương Á Huy này lại giỏi nhất về mì lạnh nướng, tất cả đều vừa may.
Bùi Khiêm hỏi: “Bây giờ mì nướng lạnh ở Chợ Ăn Vặt bao nhiêu tiền một phần?”
Trương Á Huy thoáng sững sờ, không ngờ tổng giám đốc Bùi lại hỏi vấn đề không liên quan lắm này.
Nhưng hắn vẫn đáp ngay: “Giá quầy khác nhau cũng chênh nhau, nhưng xét tổng thể thì tầm mười đồng.”
Giá này không thể xem là đắt.
Bây giờ mì lạnh nướng ở quán ven đường vốn đã tầm năm sáu đồng rồi, nguyên liệu mì lạnh nướng ở Chợ Ăn Vặt còn được lựa chọn tỉ mỉ, dù là bột, dầu, trứng gà,... đều đắt hơn mì lạnh nướng ở ven đường, khẩu vị, vị trí cũng khác, tay nghề của chủ quầy cũng không giống… suy nghĩ lại thì bán giá mười đồng cũng không đến nỗi có tâm gì, nhưng cũng không đắt.
Dù sao thì lúc Mạnh Sướng mở Cô Gái Mì Lạnh còn thẳng thừng định giá của mì lạnh nướng thương hiệu vàng lên tận 12 đồng, còn có phiên bản 16 đồng đắt hơn.
Mà mì lạnh nướng ở Chợ Ăn Vặt còn ngon hơn mì lạnh nướng ở Cô Gái Mì Lạnh, cũng rẻ hơn, đã xem như cái giá đa số người tiêu dùng có thể chấp nhận được rồi.
Bùi Khiêm trầm mặc chốc lát: “Giảm giá! Giảm xuống sáu đồng một phần!”
Trương Á Huy không khỏi ngạc nhiên: “Sau đồng? Thế thì vốn không kiếm được tiền! Lợi nhuận cực kỳ cực kỳ thấp, gần như không có!”
Trước đó để giá mười đồng, vẫn có thể kiếm được chút đỉnh.
Thứ này không thể chỉ nhìn vào vốn nguyên vật liệu, chủ quầy người ta cũng phải kiếm tiền nữa, nếu không sao có thể nhiệt tình mở cửa quầy hàng mỗi ngày từ sáng đến tối?
Tuy bên Đằng Đạt có lương cứng cho chủ quầy, nhưng ai cũng muốn có tiền nhiều hơn nhỉ?
Chắc chắn bị cắt lợi nhuận một cách khó hiểu thì các chủ quầy sẽ cảm thấy không hài lòng.
Bùi Khiêm nói: “Không chỉ là mì lạnh nướng mà tất cả đồ vặt khác cũng giảm giá theo mức này!”
“Nhưng lúc kết toán với chủ quầy vẫn dựa vào tiêu chuẩn kết toán là mười đồng. Phần không đủ thì dùng doanh thu khác quanh Chợ Ăn Vặt để bù. Không đủ nữa thì công ty bù.”
Vốn dĩ trong mười đồng này lãi chưa đến bốn đồng, lợi nhuận này chia cho Chợ Ăn Vặt và các chủ quầy.