Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 2210 - Chương 2210. Bạn Cũ Tới Kinh Châu (2)

Chương 2210. Bạn cũ tới Kinh Châu (2)
Chương 2210. Bạn cũ tới Kinh Châu (2)

Cùng có tư cách là người phụ trách của khu vực Hoa Hạ, trên cơ bản thì Eric và Chretien khác nhau.

Chretien vốn dĩ là một trong những nhà thiết kế quan trọng của công ty Finger, mà Eric vốn là cấp cao của nghiệp vụ truyền thông tập đoàn Dayak.

Khi Eric làm người phụ trách khu Đại Hoa Hạ, chính là được tập đoàn Dayak trực tiếp đề cử, thay thế người đảm nhiệm vị trí được công ty Finger chọn ban đầu.

Mặc dù công việc hàng ngày của Eric cần phải báo cáo với cấp cao của công ty Finger, nhưng hiển nhiên hắn càng nên tận lực với tập đoàn Dayak. 

Eric có một cảm  giác rằng cho dù hắn vẫn còn cơ hội trở lại Ma Đô, nhưng kể cả quay lại rồi, sợ là tình hình cũng đã thay đổi so với hiện giờ. 

Vì vậy hắn dự định trước khi rời đi sẽ đi tới Kinh Châu một chuyến, nếu như có thể gặp được tổng giám đốc Bùi là tốt nhất, nếu như không thể thì ít nhất cũng có thể nhìn xem Kinh Châu hiện giờ như thế nào.

Dựa theo các bình luận trên mạng, các loại sản nghiệp của Đằng Đạt đang mở rộng vô cùng nhanh chóng, hiện nay không chỉ hạn chế ở Kinh Châu hay Hàn Đông, mà các sản nghiệp thực thể cũng đã bắt đầu mở ở các thành phố đô thị loại một như Ma Đô và Đế Đô.

Thậm chí đã có một số chi nhánh của quán cà phê Internet Netfish, Takeaway Netfish và Thác Quản Fitness mở ở Ma Đô.

Như vậy thì, là trụ sở của Đằng Đạt thì cảnh quan của Kinh Châu hiện giờ sẽ như thế nào đây.

Sau khi chào tạm biệt với Triệu Húc Minh, Eric bước vào trạm cao tốc.

Triệu Húc Minh lên tàu với một khuôn mặt tiếc nuối

“Hầy, thực tế thì hợp tác với Eric cũng không tệ. Ít nhất là bất kể có chuyện gì, hắn đều sẵn sàng đảm nhận.”

“Nhưng vẫn hi vọng đừng thay đổi người phụ trách đi, mặc dù doanh thu của IOI hiện giờ vẫn còn rất rất xa mới đạt được mục tiêu nhưng ít nhất vẫn kiếm được tiền mà.” 

Triệu Húc Minh thở dài, hắn cũng biết rằng chuyện này hắn nói cũng không có ý nghĩa gì, ai biết được trong đầu các nhà lãnh đạo của tập đoàn Dayak đang nghĩ gì.

...

...

Thứ hai, ngày 9 tháng 7.

9 giờ sáng, Bùi Khiêm vẫn đang ngủ thì điện thoại reo lên.

Nhìn vào màn hình cuộc gọi, là một số lạ, thuộc vùng Ma Đô.

Bùi Khiêm nhấc điện thoại: “Alo?”

Âm thanh của một người nước ngoài có hơi ngọng phát ra từ điện thoại: “Tổng giám đốc Bùi, thật không dễ dàng để có được số điện thoại của ngươi...”

Bùi Khiêm ngớ người một chút, nhưng sau đó nhớ lại chất giọng này.

Eric!

Giọng của hắn cũng không tính là đặc biệt, nhưng dù sao thì hắn cũng là người nước ngoài, hơi ngọng, mà Bùi Khiêm cũng không quen nhiều người nước ngoài nói tiếng Trung, vì vậy hắn ngay lập tức nhớ ra.

Khi nghe giọng của Eric, Bùi Khiêm có chút phấn khích.

Chẳng lẽ...

Họ muốn đốt thêm tiền chăng?

Là thư thách đấu à?

Xem ngày tháng, hôm nay mới là ngày 9 tháng 7, cách ngày giảm giá hè kết thúc ngày 11 tháng 7 còn ba ngày, mặc dù chỉ còn lại một phần nhỏ, nhưng nếu các ngươi muốn đốt tiền cũng ta thì ta vẫn luôn chào đón.  

Bùi Khiêm không thể tránh khỏi sự phấn khích: “Hòa ra là Eric! Hôm nay sao ngươi lại nghĩ tới gọi điện thoại cho ta?”

Eric hơi cạn lời mà sửa lại: “Không phải là hôm nay mới nghĩ đến, ta hôm qua vừa tới Kinh Châu, vẫn luôn muốn gọi điện thoại cho ngươi.”

“Kết quả gọi cho vài nhân viên của Đằng Đạt, họ đều nói cuối tuần không làm việc, không thể làm phiền ngươi nghỉ ngơi, chắc là không muốn cho ta số điện thoại của ngươi.”

“Ta đợi mãi tới thời gian làm việc sáng hôm nay mới có được số điện thoại của ngươi.”

“May là ta đặt vé máy bay lúc hơn 8 giờ tối nay, không thì phải thay đổi thời gian để gặp được ngươi rồi.”

“Một giờ chiều nay ta phải ngồi tàu cao tốc về Ma Đô rồi, vẫn còn vài tiếng nữa. Tổng giám đốc Bùi, có thể gặp mặt không? 

Bùi Khiêm có chút ngoài ý muốn. 

Ngươi xem chuyện rối rắm này đi

Nếu như sớm biết hôm qua ngươi tới, hôm qua ta bỏ thời gian chơi game ở nhà để gặp ngươi rồi. 

Bây giờ thời gian gấp gáp chỉ còn vài giờ, gấp như vậy, thậm chí ăn một bữa ngon cũng không kịp.

‘Được, chúng ta tới thẳng Minh Phủ Gia Yến đi, bữa trưa ta mời.’

Tiếc thật, nếu là Chủ Nhật, ta đã có thể đến một cái nhà hàng không tên tuổi nào đó ăn một bữa, mặc dù Eric không ăn nhiều, nhưng có lẽ hắn cũng có thể ăn một vài con tôm hùm lớn.”

Nhưng hôm nay là thứ Hai nên chưa hẹn trước, chỉ có thể tới nhà hàng của sếp Lý ăn tạm.

Mặc dù vẫn còn chưa ngủ đủ giấc, nhưng dù sao cũng là đi gặp người bạn cũ giúp mình đốt tiền, Bùi Khiêm cố gắng bò dậy khỏi giường, đánh răng rửa mặt.

Tóc hắn có hơi rối, ban đầu hắn còn phân vân có nên gội đầu hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy cũng chỉ đi gặp Eric mà thôi, gội hay không gội cũng không có quan hệ gì. 

Người ta đã đợi mình cả một ngày rồi, vẫn nên đi sớm thì tốt hơn. 

Sau hơn nửa tiếng, Bùi Khiêm đi xe đến quán ăn gia đình Minh Phủ.

Vì đã điện thoại chào hỏi trước đó cho nên đã sắp xếp một phòng riêng khá yên tĩnh ở sâu bên trong, nhân viên phục vụ cũng đã pha sẵn một ấm trà ngon.

Bùi Khiêm ngồi vào chỗ rồi quan sát Eric.

“Eric, cảm giác hình như ngươi đã tiều tụy đi rất nhiều đấy.”

“Chúng ta có câu sức khỏe là vốn liếng cách mạng, công việc phải kết hợp làm và nghỉ, không thể để mệt hại thân.”

Thật ra ý của Bùi Khiêm là nếu như ngươi mệt rồi thì ai đốt tiền với ta chứ?

Eric cũng ngẩng đầu lên nhìn Bùi Khiêm.

Mặc dù tóc của tổng giám đốc Bùi rất rối, nhưng hoàn toàn không khiến người khác cảm thấy mất tinh thần, trái lại còn cho người ta một cảm giác dễ chịu thoải mái.

Giống như trước khi hai quân giao chiến tất cả mọi người đều áo giáp sẵn sàng, bày trận địa chờ quân địch, chỉ có một quân sư vẫy nhẹ quạt long, miệng ngáp to, áo mũ xộc xệch bộ dạng vừa ngủ dậy.

Dù là ai cũng có thể nhìn ra được quân sư này nếu đầu không bị vô nước thì đúng là ghê gớm.

Hết chương 2210.
Bình Luận (0)
Comment