Lúc phương án trước đó có vấn đề nhỏ, mình cũng từng lo lắng, nhưng Lâm Vãn, Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân đều không có biểu cảm lo lắng chi sất, đủ thấy khoảng cách giữa hai cảnh giới rồi.
Tín nhiệm vô điều kiện với tổng giám đốc Bùi thế này, có thể khoảng cách lớn nhất giữa hai bên nhỉ!
“Có điều… vì sao cảm thấy hình như giám đốc Lý không vui lắm vậy?”
Thái Gia Đống hơi khó hiểu.
Nếu là công ty trước, có thể có được thành công thế này thì phỏng chừng ông chủ đã vui vẻ đến mức chạy mất dạng, chắc chắn cả công ty hoàn toàn rơi vào trạng thái nửa nghỉ việc.
Dự án thành công rồi, kiếm được khoản tiền lớn, còn khổ cực nai lưng ra cố làm việc làm chi?
Cho mọi người nghỉ ngơi trước đã, sau đó lại lặn hai ba tháng, làm gì thì làm, chỉnh bug cho game, tùy tiện làm phiên bản mới, há chẳng phải mỹ mãn rồi sao?
Nhưng Lâm Vãn lại không vui lắm, ngược hại còn hơi suy tư.
“Lão Thái, đến phòng họp một chút, có chuyện muốn thương lượng với ngươi.” Lâm Vãn đi sang, nói khẽ.
Thái Gia Đống vội gật đầu: “Vâng, giám đốc Lý.”
Hai người lần lượt đến phòng họp, mạnh ai nấy ngồi xuống.
Lâm Vãn cau mày như đang nghĩ gì đó, không lên tiếng ngay.
Thái Gia Đống đợi một lúc mới hỏi: “Giám đốc Lý, chẳng phải kính VR và game của chúng ta đều thành công lớn sao? Sao trông người vẫn trùng trùng tâm sự vậy?”
Lâm Vãn trầm mặc chốc lát mới khẽ thở dài, nói: “Trước đó ta vẫn luôn không hiểu, vì sao sau mỗi dự án thành công tổng giám đốc Bùi đều chau mày, bây giờ cuối cùng ta cũng hiểu được cảm nhận của tổng giám đốc Bùi.”
“Tuy trước đó ta cũng là người phụ trách của Game Thương Dương, nhưng dù sao thì vẫn có cấp trên là tổng giám đốc Bùi, trong lòng rất kiên định. Nhưng bây giờ trên danh nghĩa phòng làm việc Trì Hành là làm việc độc lập, không thể nhờ tổng giám đốc Bùi giúp được, ta cảm thấy rất áp lực.”
“Phòng làm việc Trì Hành có được thành công vượt xa mong đợi ban đan đầu, đây cũng có nghĩa là chúng ta phải đặt ra yêu cầu cao hơn cho mình. Nếu game kế làm ra khiến người chơi thất vọng thì sẽ là chuyện không thể chấp nhận được.”
Thái Gia Đống ngộ ra.
Thì ra là nguyên nhân này!
Làm việc ở Đằng Đạt lâu rồi đương nhiên sẽ lo lắng vì tương lai, giống như tổng giám đốc Bùi “lo cho thiên hạ trước”.
Những nghĩ khác đi, giám đốc Lý sẽ có những suy nghĩ này cũng bình thường.
Thành công của kính VR Doubt, tuy nói là kết quả các bộ phận, tất cả nhân viên cùng cố gắng, nhưng chung quy vẫn dựa vào sự giúp đỡ của Game Thương Dương và chỉ dẫn của tổng giám đốc Bùi.
Nếu không có tổng giám đốc Bùi giúp sức, lại tăng dự toán và đưa ra phương hướng game, trau chuốt các chi tiết, thay đổi game thì chắc chắn không thể làm được đến trình độ hiện tại.
Game Thương Dương cũng không thể giúp đỡ mãi, bọn họ cũng có nhiệm vụ nghiên cứu phát triển game khác, tổng giám đốc Bùi lại bộn bề công việc, cũng không thể lần nào cũng chỉ dẫn làm game mới được.
Thế thì kế tiếp đây, trong tình huống không có sự giúp đỡ của Game Thương Dương, phòng làm việc Trì Hành tự bắt đầu dự án mới một mình?
Đây là khảo nghiệm rất nghiêm túc.
Vốn dĩ game “Hải Đảo Động Vật” này là game thể loại hưu canh, có cách chơi trực tuyến, thọ khá dài. Nên sau cũng không cần đưa ra quá nhiều nội dung mới hoặc DLC.
Chẳng mấy chốc, phòng làm việc Trì Hành sẽ đối diện với lựa chọn, vẫn duy trì “Hải Đảo Động Vật” hay nhanh chóng sang dự án mới đây?
Dựa vào tính cách của giám đốc Lý, chắc chắn sẽ không do dự mà chọn cái sau.
Nhưng làm dự án mới trên nền tảng thành công của “Hải Đảo Động Vật” vốn là chuyện rất nguy hiểm.
Thái Gia Đống hỏi: “Giám đốc Lý, ngươi đang lo lắng chuyện dự án mới à?”
Lâm Vãn gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ vẫn chưa có manh mối gì.”
Thái Gia Đống nghĩ nghĩ rồi an ủi: “Chuyện này cũng không cần vội. Để yên hai ba tháng từ từ rồi nghĩ vẫn kịp mà.”
Lâm Vãn lắc đầu ngay: “Thế thì không được.”
“Lúc tổng giám đốc Bùi mới thành công ở một dự án thì đã nghĩ xong dự án kế phải làm thế nào rồi, chỉ khi có tư duy xa như vậy mới có thể tính toán, lên kế hoạch cho các dự án, để tất cả nằm trong lòng bàn tay mình.”
“Tuy bây giờ ta không làm được đến trình độ như tổng giám đốc Bùi, nhưng cũng phải cố gắng làm sao hai dự án này liên kết không kẽ hở.”
“Thời gian quý giá, không thể kéo đài.”
“Bây giờ ta chủ yếu vẫn suy nghĩ một việc, cuối cùng còn tiếp tục làm game VR không?”
Thái Gia Đống thoáng sững sờ: “Đương nhiên phải tiếp tục làm game VR rồi! Vì sao không?”
Suy nghĩ của Lâm Vãn khiến hắn thấy hơi lạ.
Phòng làm việc Trì Hành dựa vào VR Doubt và “Hải Đảo Động Vật” mà có danh tiếng, bây giờ kính VR bán được rất ổn, chỉ cần tiếp tục phát hành game VR, duy trì chất lượng hiện có là có thể kéo dài thành công này.
Lúc này định không làm game VR nữa là sao?
Lâm Vãn giải thích: “Thật ra lúc phòng làm việc Trì Hành mới thành lập, vốn cũng không định đi theo hướng game VR, là tổng giám đốc Bùi đề nghị, chúng ta cảm thấy được nên mới thử.”
“Tuy thành công rồi, nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy VR không phải kế hoạch lâu dài.”
“Quan trọng là ta vừa mới gọi điện cho Lão Tống, nói chuyện đơn giản vài câu.”
“Hắn nói, kỹ thuật của kính VR, có thể trong hai ba năm tới sẽ không có phát triển gì quá lớn.”
“Lão Tống là doanh nhân chuyên, hắn nói vẫn đáng tin lắm.”
“Kính VR khác với điện thoại, kỹ thuật mới của điện thoại từ ứng dụng đến sản xuất đại trà rất nhanh, vốn có thể đoán chừng hình thái sản phẩm sau một năm. Ví dụ bây giờ, kỹ thuật màn hình gập, camera ẩn đã xuất hiện, áng chừng một hai năm sau sẽ có thể sản xuất đại trà chính thức.”
“Nhưng tình huống của kính VR thì khác, Lão Tống nói, trừ khi xuất hiện kỹ thuật ngoài mong đợi đột phá, nếu không trong vòng hai ba năm tỷ lệ phân giải của kính VR cũng duy trì ở trạng thái hiện tại, rất khó có bước tiến lớn.”