“Sợi dây này, có vẻ như chỉ có thể là Kiều Lão Thấp, hắn có uy hiếp rất lớn đến tiền hoa hồng của ta!”
Sau cuộc điện thoại với tổng giám đốc Bùi, Mạnh Sướng lại một lần nữa chải vuốt toàn bộ kế hoạch tuyên truyền từ đầu đến đuôi, hắn phát hiện ra mọi thứ đang diễn ra đúng mong muốn!
Vấn đề duy nhất, là dây dẫn nổ.
Cái gọi là điểm bùng nổ, tức là qua một lần phân tích hoặc sau một sự kiện, dấu vết mà tổng giám đốc Bùi chôn bên dưới được mọi người đào ra, toàn bộ sức nóng tích lũy trong các quảng cáo trước đó bùng nổ và biến thành sức nóng thực sự.
Điểm bùng nổ này cần kíp nổ bằng thủ đoạn nhất định, cũng tức là sợi dây dẫn.
Ví dụ như, sợi dây dẫn của game “Quay Đầu Là Bờ”là video của Kiều Lão Thấp, thông qua giải mã “phá vỡ bức tường thứ nguyên”, khiến người chơi hoàn toàn tiếp nhận game này, vì vậy game mới bùng nổ.
Đối với dự án của tổng giám đốc Bùi, mỗi một dự án đều chôn điểm bùng nổ, cũng là điểm nổ lớn nhất, chỉ là một vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Lý do tại sao Mạnh Sướng phải tìm được điểm bùng nổ này, hơn nữa tự mình kíp nổ nó, mục đích chính là vì ngăn chặn người khác kích nổ nó.
Giả thiết, Mạnh Sướng kéo dài mọi chuyện vì để cầm được tiền hoa hồng, kết quả là trong quá trình này, Kiều Lão Thấp đột nhiên đăng một video phân tích, kích nổ sớm hơn, vậy chẳng phải tiền hoa hồng của Mạnh Sướng bay hết rồi hay sao?
Phương pháp mà Mạnh Sướng nghĩ ra trước đây là để Kiều Lão Thấp bận bịu chuyện khác, đến chơi thử game của bên phòng làm việc Trì Hành.
Nhưng, bây giờ có vẻ như phương pháp này không hiệu quả, rất không an toàn.
Lúc này đây, Mạnh Sướng nghĩ ra một biện pháp tốt hơn, đó là trao đổi tin tức với Kiều Lão Thấp!
Hắn không biết liệu Kiều Lão Thấp có chú ý đến nền tảng game Triều Lộ hay không, cũng không biết Kiều Lão Thấp có đột ngột đăng video phân tích nền tảng game Triều Lộ hay không, vì vậy, vẫn có rủi ro nhất định.
Lần này, Mạnh Sướng quyết định tìm một thời điểm thích hợp, liên lạc riêng với Kiều Lão Thấp và chủ động nói điểm bùng nổ cho hắn biết.
Ưu điểm của việc làm này là Mạnh Sướng có thể yêu cầu Kiều Lão Thấp trì hoãn thời gian nổ.
Ví dụ như, yêu cầu Kiều Lão Thấp đăng video vào tháng sau.
Bằng cách này, chẳng phải vạn vô nhất thất sao?
Thứ tư, ngày 22 tháng 8,.
Nghiêm Kỳ nhìn bug treo trên nền tảng cả tuần cuối cùng cũng sửa xong xuôi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng hoàn thành rồi!
Có quỷ mới biết những gì hắn đã trải qua trong suốt thời gian qua.
Kỳ thật, theo quá trình phát triển ban đầu, “Lưỡi Kiếm Của Đế Quốc” lẽ ra đã được ra mắt cách đây một tuần, và kết quả là bởi vì rất nhiều bug không mong muốn lần lượt xuất hiện, cứ thế buộc game phải tạm hoãn hơn một tuần.
Kết quả này còn dựa trên tiền đề rằng mọi người đã tìm bug và sửa chữa với tốc độ nhanh chóng như tiêm máu gà.
Dù nói đã tạm hoãn một tuần, nhưng đối với Nghiêm Kỳ, đây là chuyện tốt.
Nếu không có sự tăng cường của phong thủy bảo địa, hắn không biết phải mất bao lâu mới có thể tìm ra những bug này. Tuy rằng, như thế thì game có thể ra phát hành sớm hơn một tuần, nhưng sau khi ra mắt chắc chắn sẽ bền bộn sứt đầu mẻ trán, vẫn phải tiếp tục sửa bug. Hơn nữa, chưa biết chừng còn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của game.
Đối với số lượng bug còn lại trong game, chuyện này khó mà nói chắc.
Chỉ có thể nói, những bug có xác suất xuất hiện tương đối cao, tương đối dễ dàng tìm được đều đã được tìm ra. Mặc dù có thể vẫn còn có những bug khác, nhưng nếu không thể gặp chúng trong trạng thái của “phong thủy bảo địa”, vậy người chơi chơi trong trạng thái bình thường càng khó mà gặp được.
Nghiêm Kỳ đóng gói và cài đặt game đã sửa chữa xong xuôi trên điện thoại di động của mình, rồi lại đi vào nền tảng game Triều Lộ.
Việc game có thể ra mắt hay không, chỉ dựa vào số bug còn thừa chính bọn họ tổng kết ra không tính, nó còn tùy thuộc vào việc giám đốc Đường gặp phải bao nhiêu bug trong quá trình chơi.
“Giám đốc Đường, ngươi yên tâm, chúng ta đã khắc phục tất cả các bug có thể gặp phải trong game, lần này nhất định sẽ không có bug nào!”
Nghiêm Kỳ tràn đầy tự tin.
Đường Diệc Xu không nói gì, chỉ gật đầu và nhận lấy điện thoại.
Nghiêm Kỳ đứng bên cạnh quan sát, đúng như dự đoán của hắn, game vận hành suôn sẻ, nhận nhiệm vụ, lên cấp, đánh quái... mọi thứ đều ổn.
Mắt thấy sắp được nửa giờ, Nghiêm Kỳ cuối cùng cũng yên lòng.
Nhưng ngay khi hắn cho rằng mọi chuyện đã ổn, hình ảnh tổ dự án đột nhiên dừng lại, báo lỗi!
Thời gian vừa khéo là ở phút thứ 29.
Nghiêm Kỳ hết sức kinh hãi.
Sao chuyện này có thể xảy ra?
Sau khi khắc phục xong bug, nhóm thử nghiệm rõ ràng đã chạy nhiều lần và không tìm thấy bug mới nào!
Kết quả là vẫn có sao?
Vậy phải may mắn nhiều đến mức nào mới gặp được đây?
Đường Diệc Xu trả lại điện thoại: “Hmm... Coi như là thỏa mãn yêu cầu, có thể sắp xếp để game lên kệ.”
Nghiêm Kỳ nhận điện thoại, đột nhiên cảm thấy rất lạc lõng.
Theo lý, đã đạt được mục tiêu ít hơn ba lỗi trong nửa giờ, game có thể phát hành rồi, hắn nên vui vẻ mới đúng.
Nhưng không ngờ được rằng vẫn bị giám đốc Đường tìm ra một bug!
Nghiêm Kỳ gật đầy khẽ khàng: “Được, giám đốc Đường, vậy ta trở về sửa bug này rồi sau đó sắp xếp để ra mắt.”
Trở lại trạm làm việc, Nghiêm Kỳ lập tức ảnh chụp màn hình của bug này cho nhóm thử nghiệm và nhóm phát triển, để bọn họ lập tức khắc phục.
Tuy nhiên, sau hơn một giờ cố gắng, vẫn không thể tái hiện lại!
Nếu không phải bản thân tận mắt nhìn thấy ở chỗ giám đốc Đường, Nghiêm Kỳ thậm chí còn có chút hoài nghi không biết bug này có tồn tại hay không.
Này là chuyện gì đây?
Hôm nay là thứ tư, bug lẽ ra vẫn đi làm đúng chứ?
Phong thủy bảo địa đã mất linh nghiệm rồi sao?
Nhưng quan sát các tester của những công ty khác, tất cả đều đang tìm bug với khí thế ngất trời, thoạt nhìn mọi thứ vẫn như bình thường mà?