Nếu mở nhiều hơn, mở ở Đế Đô, Ma Đô hoặc các thành phố tuyến một, mở thêm vài cửa hàng, có phải có thể lỗ không?
Bùi Khiêm suy nghĩ kỹ càng xong xuôi, cảm thấy thứ tốt để đốt tiền như cửa hàng trải nghiệm không thể bỏ qua được, phải tiếp tục mạo hiểm lãi tiền, mở thêm vài cửa hàng nữa thử xem.
Tổng giám đốc Bùi trầm tư khiến trong lòng Điền Mặc hơi hoảng.
“Tổng giám đốc Bùi, có phải công việc của ta có chỗ nào khiến ngươi không hài lòng không?”
Bùi Khiêm cười nhạt trong lòng.
Chẳng phải lời thừa sao!
Chỗ không hài lòng quá nhiều, chỗ không hài lòng nhất chính là sao ngươi không thể đẩy khách hàng ra xa vậy hả?
Nhưng không thể nói huỵch toẹt như vậy được, chỉ có thể nói lờ mờ thôi: “Ừm, chỉ có thể là vẫn còn vài chỗ để cải tiến nhỉ.”
Điền Mặc khẽ gật đầu.
Có chỗ cải tiến là bình thường, trong ngày tiêu thụ này, dù bản thân chỉ là người ngoài ngành. Dù nói gì đi nữa thì vẫn phải học tập nhiều thứ ở tổng giám đốc Bùi.
“Tổng giám đốc Bùi ngươi yên tâm, ta làm việc chưa tốt chỗ nào ngươi cứ chỉ ra, nhất định ta sẽ nghiêm túc sửa đổi! Sau này sẽ tiếp tục ở cạnh ngươi học tập kiến thức bán hàng nhiều hơn!”
Bùi Khiêm trầm mặc một lúc, nói: “Không cần ở cạnh ta.”
Điền Mặc: “Hả?”
Bùi Khiêm hơi băn khoăn nói: “Ta không còn gì dạy ngươi nữa rồi. Nhiệm vụ kế tiếp của ngươi là đi Ma Đô, Đế Đô, Dương Thành mở thêm cửa hàng trải nghiệm.”
“Trước tiên là chọn nơi tốt nhất, tiêu nhiều tiền nhất, nhân viên cũng tuyển mới hết. Tóm lại là bắt đầu từ con số không lần nữa!”
“Về nhân viên trong cửa hàng trải nghiệm ở Kinh Châu này… ngươi thông báo với bọn họ một tiếng, chỉ giữ lại một phần tư nhân viên cốt cán, những người khác phát, ồ không, phân đến quán cà phê Internet Netfish, mỗi người một quán cà phê Internet, tự chọn.”
Đối với kế hoạch này, Bùi Khiêm đã suy nghĩ tới lui nhiều lần rồi.
Hai hai ba bốn lần nữa, không tin lần này Điền Mặc vẫn có thể khiến cửa hàng trải nghiệm hot!
Kinh Châu mở một cửa hàng trải nghiệm có thể thành công thế này, một là vì Đằng Đạt đã tích lũy và cày cấy một thời gian dài ở Kinh Châu rồi, ngoài ra cũng vì thiết kế và chọn địa điểm một cách xuất sắc của Lương Khinh Phàm.
Thật ra nếu như giao công việc của cửa hàng trải nghiệm Điền Mặc từ đầu, có thể sẽ tốt hơn chút.
Nhưng dù sao thì người như Điền Mặc gặp trên đường rất hiếm, cửa hàng trải nghiệm đều đang sửa mới tìm đến hắn, cái này cũng không còn cách nào.
Tóm lại, lần này không thể để Lương Khinh Phàm nhúng tay vào, giao hết mọi việc cho Điền Mặc, chắc không có vấn đề gì nhỉ?
Dựa vào năng lực của Điền Mặc hiện tại, tiêu thụ bán hàng, ở mức độ EASY như cửa hàng trải nghiệm Đằng Đạt thì không thành vấn đề, nhưng muốn tự mở một cửa hàng trải nghiệm thì chắc chắn rất khó.
Với lại thành phố như kiểu Đế Đô, Ma Đô hắn sống không quen, tỷ lệ thất bại càng cao hơn.
Ngoài ra, lần này Bùi Khiêm còn định sắp xếp toàn bộ nhân viên cũ của cửa hàng trải nghiệm đi.
Dù sao thì chỉ đưa một người phụ trách đi, cửa hàng trải nghiệm vẫn có thể tiếp tục vận hành theo sắp xếp trước đó.
Nhưng nếu đẩy nhân viên cốt cán đi hết thì sao?
Vừa hay bên quán cà phê Internet Netfish cũng đang thay đổi khu tiêu thụ, sau này không bán sản phẩm bên thứ ba, chỉ bán sản phẩm của Đằng Đạt.
Vốn dĩ sản phẩm không nhiều, lại thêm những phục vụ khiến người ta chùn chân thế này thì chắn chẳng bán được bao nhiêu nhỉ?
Dù rất nhiều món được bán đi một cách bất đắc dĩ, cung hại cũng không bằng cửa hàng trải nghiệm.
Bây giờ thay máu ba phần tư, nói không chừng cả cửa hàng trải nghiệm sẽ bị đả kích nghiêm trọng, ngã xuống không gượng dậy nổi thì sao?
Điền Mặc sững sờ.
“Ể? Tổng giám đốc Bùi, không ổn lắm nhỉ?”
“Ta vừa miễn cưỡng thích ứng với công việc quản lý, mở cửa hàng trải nghiệm kiểu gì ta vẫn chưa thông suốt! Với lại ta đi rồi vậy cửa hàng trưởng cửa hàng này ai làm?”
Bùi Khiêm đã dự liệu đến việc hắn sẽ nói vậy từ trước rồi: “Chọn người của cửa hàng trưởng rất đơn giản, chẳng phải Trang Đông rất được sao?”
“Trang, Trang Đông?” Điền Mặc càng chấn động hơn.
Người khác có thể không rõ ràng, nhưng hắn có thể không biết Trang Đông là sao gì?
Hắn có thể bán trong cửa hàng trải nghiệm, không phá hoại gì lớn đối với cửa hàng trải nghiệm đã là kết quả của việc cố gắng duy trì giới hạn trên của IQ rồi!
“Tổng giám đốc Bùi, Trang Đông là anh em của ta, ta đương nhiên không có ý kiến gì. Nhưng… hắn có thể làm cửa hàng trưởng?” Điền Mặc sững sờ.
Bùi Khiêm mỉm cười: “Ngươi có thể làm cửa hàng trưởng, vì sao hắn không thể?”
Điền Mặc: “À, cái này…”
Hắn vốn muốn nói tổng giám đốc Bùi ngươi đừng sỉ nhục người ta, nhưng nghĩ khác đi, hình như tổng giám đốc Bùi nói cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.
Hắn tự cảm thấy mình thông minh hơn Trang Đông rất nhiều.
Nhưng trong mắt người khác, tính ra mình thông minh hơn Trang Đông một chút, ánh chừng cũng không thông minh đến đâu.
Mà tổng giám đốc Bùi đã từng tỏ ý khen và thích Trang Đông hơn nhiều lần, rõ ràng tìm thấy điều đặc biệt gì đó trên người Trang Đông, mà đặc điểm này có thêm chất xúc tác từ tổng giám đốc Bùi, có thể có được thành công.
Bùi Khiêm nói tiếp: “Về chuyện mở cửa hàng thì không vội, ngươi cứ từ từ làm.”
“Cảm thấy chuẩn bị không đủ thì chuẩn bị thêm; Cảm thấy phương án chưa thuần thục thì tiêu nhiều tiền làm mấy phương án. Thậm chí làm một nửa thấy hối hận cũng có thể nói với ta, bỏ lại lại!”
“Tóm lại là ngươi đừng sợ phạm sai, nhiệm vụ này không chỉ tiêu cứng, không có giới hạn thời gian nghiêm ngặt quá, có gì mà lo lắng?”
“Yêu cầu duy nhất là, chí ít trong vòng một năm phải hoàn thành một cửa hàng trải nghiệm.”
“Nói cách khác, đến tháng hai năm sau phải mở ít nhất một cửa hàng trải nghiệm, với lại không thể cửa hàng trải nghiệm đang thi công, hiểu không?”
Điền Mặc gật đầu: “Rõ rồi, yêu cầu này rất thoải mái, nhưng…”
Bùi Khiêm ngắt lời hắn: “Đã thoải mái thì có gì mà nhưng?”
“Ặc…” Điền Mặc nghẹn họng.