Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 2357 - Chương 2357. Cg Của “Vĩnh Đọa Luân Hồi” (2)

Chương 2357. CG của “Vĩnh Đọa Luân Hồi” (2)
Chương 2357. CG của “Vĩnh Đọa Luân Hồi” (2)

Hộ vệ cầm cao mâu qua đâm về phía khách giang hồ, mà khách giang hồ chỉ mở hai mắt lim dim, trường đao trong tay quét ngang, trường qua bị chém thành hai nửa.

Bước qua thi thể hộ vệ, khách giang hồ đến trước Hoàng đế đang vội chạy trốn, hắn nhìn trường đao đã cong vêu trong tay, tùy tiện vứt sang một bên.

Mà sau đó, cơ thể hắn lóe lên lấy trường qua của một tên hộ vệ, tiện tay giành lấy ném đi, đâm chết Hoàng đế trên xà nhà đỏ của cung điện.

“Lúc thí chủ ba mươi tuổi, gần trong gang tấc, nhân tẫn địch quốc, chém hôn quân nịnh thần.”

Màn ảnh lại thay đổi vài lần, đồng nội vô tận, xác chết ngổn ngang khắp chiến trường.

Kỵ binh dị tộc mặc giáp đứng xếp hàng thành chiến trận, móng ngựa khẽ đào đào, trên yên ngựa còn treo đầu người dân vô tội biên thùy.

Mà đối diện với chiến trận như mây có một người mặc giáp nặng, vác một thiết thương lớn trên vai, tay trái cầm trảm mã đao dài, chống lên đất.

Trong tiếng kèn lệnh của dị tộc, chiến trận kỵ binh xông lên, móng ngựa giẫm bụi bay đầy trời như đang động đất sạt núi.

Bóng dáng mặc giáp nặng kia giết vào trận địch như hổ vào bây cừu.

“Lúc thí chủ bốn mươi tuổi, dũng mãnh, đánh đâu thắng đó, chém nghìn quân vạn mã.”

Cảnh tượng lại xoay chuyển, cuối cùng đến quán rượu trong thôn vắng hoang vu.

Một bát rượu đụ, in bóng tóc trắng lâm râm.

Hiệp khách đội mũ rộng vành, tay cầm bảo kiếm bảy sao đến khiêu chiến, trường kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, chỉ thẳng vào cổ họng ông lão.

Mà một giây sao, hai ngón tay cầm đũa chạm vào lưỡi kiếm.

Tiếng kim loại chạm nhau, bảo kiếm bảy sao gãy từng tấc một, biến thành sắt vụn.

“Lúc thí chủ sáu mươi tuổi, trích diệp phi hoa, võ thuật thông huyền, có thể chém vạn vật trên thế gian.”

Lúc này, giọng nói già nua lại dừng một chút.

Lại đặt một quân cờ lên bàn.

“Nhưng thí chủ, dù võ thuật xuất thần nhập hóa thế nào, cuối cùng cũng không thể chặt đứt sinh tử.”

“Sinh lão bệnh tử, lục đạo luân hồi, là số mạng mà sinh linh trên thế gian không thể thoát khỏi.”

“Thí chủ vào Ma đạo, sao không quay đầu là bờ?”

Một bên bàn cờ, lão hòa thượng dáng vẻ tiều tụy chắp hai tay, kiên nhẫn khuyên.

Võ thần tuổi già trầm mặc một chốc, lại hạ một quân đen trên bàn cờ.

Rồng lớn màu đen suýt nữa bị siết cổ chết, chặn đường nặng nề giết quân trắng, sống từ chỗ chết!

“Chưa từng chặt, sao biết không chặt đứt được sinh tử?” Võ thần bình tĩnh hỏi.

Lão hòa thượng biết chuyện đã không thể thay đổi, chỉ có thể khẽ niệm: “A di đà Phật.”

Võ thần vung tay trái ra, lòng bàn tay xuất hiện một viên thuốc đen trắng, âm dương giao hòa, từ từ nuốt xuống.

Sau đó hắn lấy Ma kiếm đặt cạnh bàn cờ, chẳng có gì nổi bật.

Kiếm rời vỏ, máu tứ tung, tất cả đều là điềm đại hung.

Ánh máu đầy trời choán cả màn hình.

Trong tiếng nhạc nền, hai mắt Võ thần từ từ nhắm lại.

Thì ra ánh máu đầy trời kia là đặc tả hai tròng mắt hắn, lúc này mí mắt khép lại, cảnh cũng dần xa, ánh máu cũng dần tản ra, có điều trong mắt Võ thần vẫn tản ra sương khói màu máu, giống như giọt máu lơ lửng trong không khí.

Ống kính tiếp tục kéo ra xa.

Hai mắt Võ thần khép lại, vẫn ngồi khoanh chân ở đối diện bàn cờ, tay phải giữ Ma kiếm đâm lên đất, máu tươi đầm đìa chảy xuống theo lưỡi Ma kiếm, nhuốm cả Ma kiếm thành một màu đỏ.

Trên bàn cờ, quân cờ đen vẫn dừng ở trạng thái lúc kết thúc ván cờ, có điều bên trên dính đầy máu.

Lão hòa thượng vẫn chắp hai tay ngồi ở đối diện, có điều cái đầu già nua của hắn đã gục xuống, cà sa và áo tu trên người đều nhuốm đẫm máu, rõ ràng đã viên tịch.

Cả khung cảnh hoàn toàn im lặng, chỉ có lá phong đỏ rực chấm rãi rơi xuống.

Sự yên tĩnh này duy trì được mấy giây.

Mà sau đó, một tiếng “leng keng” vang lên phá vỡ sự im lặng này.

Vốn chỉ là một tiếng không thể kiểm tra, nhưng chẳng mấy chốc lại có tiếng thứ hai vang lên. Tiếng lần này lớn hơn nhiều, hình như vang bên tai.

Cơ thể Võ thần và cơ thể lão hòa thượng đồng thời chấn động.

Đỉnh đầu lão hòa thượng không xuất hiện thứ gì, vì ba hồn bảy phách của hắn đã bị Ma kiếm chém diệt, máu tươi của cao tăng ban cho Ma kiếm sức mạnh lớn lao chém giết quỷ sai.

Mà trên đầu Võ thần lại xuất hiện linh hỏa hơi dao động, đó là ba hồn bảy phách.

Võ thần tuổi xế tà, ba hồn bảy phách đã không còn mạnh như thời niên thiếu nữa, giống như một ngọn nến trong gió, dường như giây sau sẽ bị câu đi.

Mà ngay lúc này, đột nhiên Võ thần trừng to hai mắt!

Đột nhiên Ma kiếm trong tay hắn giải phóng Ma khí khổng lồ, trong lúc đao kiếm nhảy múa, bầu trời đầy máu tươi và khói đen ô uế, chém đến một nơi nào đó trong sân!

Tuy kiếm lưỡi kiếm quét trên bàn cờ, nhưng không tạo thành tổn hại gì cho bàn cờ, nó giống như một cái bóng, đang ở một dòng không gian thời gian khác.

Năng lượng ma quỷ lướt qua, trong sân lờ mờ xuất hiện hai bóng dáng.

Một trắng một đen, thè lưỡi dài, tay trái cầm xiềng, tay phải cầm gậy khóc tang.

Tua rua trắng trên gậy tang bay bay, đang thử quỷ hồn lang thang, mà gậy khóc tang kêu leng keng, lại phát ra tiếng trong trẻo.

Hai tên quỷ sai cao to, âm u, Võ thần chậm rãi thích ứng với trạng thía trôi nổi giữa hai giới âm dương, tay phải nắm chặt Ma kiếm.

Mà sau đó, hắn làm thế tay “mời”.

...

Sau khi làm thế tay này, xây dựng cảnh chiến đấu chân thật trong game.

Nguyên tố thi thể của lão hòa thượng, bàn cờ không thay đổi, có điều đối diện đã có thêm Hắc Bạch Vô Thường.

Hai boss cực kỳ to lớn, tràn đầy cảm giác đàn áp, trên màn hình có hai thanh máu boss dài.

Trận chiến bắt đầu khiến Nghiêm Kỳ không kịp phòng ngừa.

“Vãi, bắt đầu rồi?”

“Vừa vào đã đánh Hắc Bạch Vô Thường? Kích thích quá nhỉ!”

Vẫn may Nghiêm Kỳ đã nắm chuôi trong tay.

Dù sao trước đó đã chịu khổ trong “Quay Đầu Là Bờ” rất nhiều lần rồi, chơi kiểu game này vô thức căng thẳng, phấn khởi, hoàn toàn không dám lơ đãng.

Nhưng dù vậy, boss này vẫn có cảm giác áp bức chưa từng trải.

Hết chương 2357.
Bình Luận (0)
Comment