Tuy nói thứ sáu tuần trước Mạnh Sướng đã an ủi hắn rồi, nhưng gặp tổng giám đốc Bùi, Vu Phi vẫn thấy hổ thẹn vô cùng, muốn xin lỗi.
Bùi Khiêm lập tức nói một cách hùng hồn: “Làm việc thất trách? Ngươi có việc gì thất trách? Đó rõ ràng là vấn đề của Mạnh Sướng,”
“Phương án tuyên truyền của hắn làm vốn không đáng tin, nếu không phải sai sót nhỏ đó, khiến vấn đề phương án tuyên truyền lộ sớm, nói không chừng cả phương án tuyên truyền đã tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng hơn rồi.”
“Nên, người không những không sai lầm mà còn có công nữa!”
“Ngươi đừng xoắn xuýt vấn đề này, cứ dựa theo trình tự trước đó mà làm. Ừm… về tăng lương cho ngươi.”
Vu Phi hơi ngạc nhiên gật đầu: “Ặc… vâng, tổng giám đốc Bùi.”
Rời khỏi văn phòng của tổng giám đốc Bùi, Vu Phi càng không thể không để ý.
“Tổng giám đốc Bùi thật sự quá rộng lượng rồi, để an ủi ta mà ném hết nồi lên đầu Mạnh Sướng.”
“Nhưng, điều này cho thấy sự khác biệt địa vị giữa ta Mạnh Sướng. Vì Mạnh Sướng là nhân viên cũ, tổng giám đốc Bùi cảm thấy năng lực chấp nhận của hắn tốt hơn nên mới để hắn đội nồi, nghĩ đến cảm nhận của ta.”
“Bao gồm trong thông báo này cũng không chỉ tên người phụ trách số một mà lại mơ hồ, miễn cưỡng cho qua, đây là một kiểu bảo vệ với ta.”
“Trạng thái trước đó không đúng, vẫn luôn cảm thấy mình là người làm thay nên làm việc không nghiêm túc 100%…”
“Sau này không thể như vậy nữa, không thể phụ kỳ vọng và tín nhiệm của tổng giám đốc Bùi!”
Vu Phi lẳng lặng hạ quyết tâm.
Thứ tư, ngày 12 tháng 9.
Căn cứ đặc huấn Chịu Khổ Travel.
Những người phụ trách đang xếp hàng trước vách tường mô phỏng phong cảnh cực lớn cao gần hai mươi mét trong hội trường, trên mặt đầy vẻ bi thương.
Uất ức quá đi!
Hồ Hiển Bân và Hoàng Tư Bác là bị kéo đến từ thứ tư tuần trước, mà người phụ trách khác lần lượt bị “bắt về quy án” lần lượt từ thứ sáu tuần trước.
Ngoài những thời gian nghỉ ngơi cuối tuần, bọn họ cũng đã trải qua thời gian năm ba ngày trong căn cứ đặc huấn.
Bao Húc vẫn hơi nhân từ, nhớ kỹ tinh thần Đằng Đạt “cuối tuần không tăng ca”, không táng tâm điên cuồng sắp xếp nhiệm vụ huấn luyện vào thứ bảy chủ nhật, mà cho bọn họ về, sum họp với gia đình.
Dù sao cũng không lo bọn họ chạy.
Nhưng nhân từ cũng có hạn, rõ ràng không đủ làm giảm nỗi đau huấn luyện.
Mấy người phụ trách này nào có chịu khổ bao giờ, ai cũng dám giận không dám nói, biểu cảm trên mặt táo bón.
Sắp xếp lịch trình của căn cứ đặc huấn vẫn khá khoa học.
Sáu giờ rưỡi thức dậy ăn sáng;
Bảy giờ đến tám giờ tiến hành học kiến thức sinh tồn ngoài hoang dã;
Tám giờ đến chín giờ chạy bộ làm nóng người;
Chín giờ đến mười giờ rưỡi là leo núi và huấn luyện giảm tốc;
Mười giờ rưỡi đến mười hai giờ là huấn luyện thể chất;
Mười hai giờ đến một giờ ăn trưa;
Một giờ đến hai giờ là thời gian nghỉ ngơi một tiếng;
Hai giờ đến năm giờ chiều là huấn luyện mô phỏng dã ngoại, ví dụ như nhảy cóc, ngồi xổm mang nặng, đứng một chân giữ thăng bằng; bắn tên;
Năm giờ đến bảy giờ là huấn luyện kỹ năng sống ngoài dã ngoại, ví dụ như dựng lều, làm chuồng, giết gà vặt lông, giết cá cạo vảy,...
Bảy giờ ăn cơm tối, sau khi học kiến thức sinh tồn nơi hoang dã trong thời gian ngắn, đại khái tầm chín giờ, chính thức nghỉ ngơi.
Tuy thời gian ngủ vẫn được đảm bảo đầy đủ, dinh dưỡng bữa ăn cũng không thành vấn đề, nhưng kiểu trải nghiệm kiểu này vẫn rất giày vò.
Một là, khối lượng khá lớn, mỗi ngày luyện xong đều mệt như chó; Mặt khác, điều kiện ăn ở không tính là tốt.
Để thích nghi với điều kiện sống ngoài hoang dã, tất cả mọi người đều dựng lều và ngủ, tuy đồ ăn đầy đủ dinh dưỡng, nhưng cũng phân phối thức ăn thiết yêu như bánh bích quy nén, đồ hộp, thịt khô nhất định cực khó ăn, với lại nhất định phải ăn hết.
Nhưng kiểu chịu khổ này lại duy trì ở mức độ có thể chấp nhận, cố gắng là có thể khắc phục.
Cũng chỉ có một tháng, cắn răng cũng qua thôi.
Bao Húc tỏ vẻ nghiêm túc, đi đến trước mặt mọi người.
“Trải qua hai ngày huấn luyện này mọi người đều đã nắm vững được kỹ thuật cơ bản leo núi rồi.”
“Hôm nay, mọi người thử leo leo lên vách tường mô phỏng thật cao hai mươi nét này.”
“Người leo cao nhất trong thời gian giới hạn, có thể nhận thưởng… thời gian nghỉ ngơi từ một giờ đến hai giờ chiều có thể chơi điện thoại!”
Mọi người vốn chán nản tinh thần, nghe câu này chợt có tinh thần hẳn.
Vì bọn họ đã có ba ngày chưa động đến điện thoại rồi!
Quỷ mới biết đây là một kiểu giày vò thế nào.
Tuy chỉ có thể chơi điện thoại một tiếng, nhưng đây cũng đã là mê hoặc cực lớn.
Bao Húc cực kỳ hài lòng phản ứng của mọi người: “Được rồi, mọi người hãy ghi nhớ những điểm quan trọng đã học, thực hiện biện pháp an toàn, bắt đầu leo thôi!”
Một tiếng lệnh vang lên, những người phụ trách nhanh chóng mặc dụng cụ bảo hộ.
Vì đã chạy bộ và giãn cơ từ trước nên không cần chuẩn bị hoạt động lần nữa.
Về vấn đề mặc đồ bảo hộ, huấn luyện đặc biệt Tát Tử Nhiên cũng đã nói, không thể căng thẳng quá cũng không thể thả lỏng quá, khoảng cách giữa hai chân giữ tầm của ngón tay là tốt nhất.
Sau khi trang bị đai an toàn, mũ bảo hiểm, dây cáp chống rơi xong, nhân viên bảo hộ nghiêm túc kiểm tra, sau đó mới có thể bắt đầu leo núi.
Bao Húc huýt sáo một tiếng, người phụ trách lập tức tay chân thoăn thoắt bò lên vách núi mô phỏng thật.
Mà Bao Húc lộ ra nụ cười hài lòng.
A, công việc này thật sự khiến người ta vui vẻ, quá vui!
Nhìn mấy người phụ trách lần lượt leo lên vừa khó khăn vừa chậm rãi, Bao Húc cảm thấy thật sự là khiến người ta vui vẻ, yêu thích hơn cả game.
Không nằm ngoài dự đoán, Quả Lập Thành về đầu tiên.
Trong những người phụ trách này, Quả Lập Thành là huấn luyện viên thể hình chuyên nghiệp, đối với người khác là một đả kích, trong số nhiều huấn luyện thể lực đều tồn tại chuyện giết đối thủ trong một giây.
Nhưng chỉ trong dự án leo núi này kéo khoảng cách rất lớn.