“Hình như vẫn thiếu thiếu chút suy nghĩ sáng tạo.”
Lương Khinh Phàm chẳng tức giận chút nào, ngược lại còn hứng thú: “Tổng giám đốc Bùi nói xem nên chỉnh sửa thế nào?”
Suy nghĩ sáng tạo mới lạ, nào có thể nói có là có?
Là một kiến trúc sư, Lương Khinh Phàm cảm thấy lúc mình thiết kế mấy phương án này đã cực kỳ năng động, phóng khoáng, nhưng làm xong phương án nhìn lại thật sự không cảm thấy phía trước bừng sáng như sản nghiệp khác của Đằng Đạt.
Chỉ có thể nói tổng giám đốc Bùi có năng lực đưa ra ý tưởng, là số trời.
Người bình thường thật sự không được.
Nên Lương Khinh Phàm cũng không đấu tranh gì, vẫn nghiêm túc nghe xem tổng giám đốc Bùi nói thế nào.
Bùi Khiêm lại trầm tư.
Thay đổi thế nào ư…
Đối với công ty khác, chức năng và ý chí của tòa nhà nằm ở hàng đầu.
Mà đối với Bùi Khiêm, chức năng của tòa nhà cũng nằm ở vị trí đầu tiên, có điều chức năng cụ thể thì ngược lại hoàn toàn với chức năng của công ty khác.
Hiệu quả của tòa trụ sở chính Đằng Đạt, có thể khiến các bộ phận kết nối không dễ dàng, giảm hiệu quả làm việc của nhân viên, khiến nhân viên ít tăng ca nhất có thể.
Đương nhiên phải tiêu nhiều tiền nữa.
Thế vấn đề là thiết kế tòa nhà này thế nào mới có thể đạt được mấy mục đích này đây?
Bùi Khiêm khẽ ho hai tiếng: “Thế này, ta nói trước vài điều, ngươi ghi chú lại.”
“Mấy điều này là yêu cầu cơ bản nhất, phải thỏa mãn mấy yêu cầu này trước rồi từ tư suy nghĩ tạo hình cụ thể của tòa nhà.”
“Đầu tiên, tòa trụ sở chính của Đằng Đạt phải làm thấp xuống, không phát triển theo chiều cao.”
Bùi Khiêm suy nghĩ rất rõ, càng cao càng có lợi cho việc liên kết giữa các bộ phận, vì giữa các bộ phận có thể đi thang máy, cực kỳ tiện.
Nhưng nếu tòa nhà thấp, mở rộng chiều ra bốn phía, thế thì các bộ phận muốn giao lưu chỉ có thể nhờ công cụ giao thông kiểu như xe cân bằng, đương nhiên sẽ giảm tỷ lệ giao lưu xuống.”
Bùi Khiêm vẫn sẽ cố gắng chia các bộ phận có liên quan đến hai đầu xa tít của tòa nhà. Muốn làm hoạt động liên kết à? Không sao cả, chuẩn bị chạy rụng chân đi!
Tuy nói trước đó mấy bộ phận tản ra khắp nơi trong Kinh Châu, nhưng có thể bắt xe đi, cũng khá nhanh, nếu đặt trong tòa nhà chính thì không thể bắt xe, chỉ có thể đi bộ, chỉ cần khoảng cách đủ xa thì không còn dễ dàng nữa.
Ngoài ra, làm tòa nhà thấp xuống có thể cố hết sức chiếm đất nhiều.
Nếu xây một tòa nhà, thay đổi xung quanh thành màu xanh hoặc vườn hoa, nói không chừng sau này có thể dùng để làm kiến trúc khác; Nhưng nếu mở một khoảnh rộng thì chiếm đất, như thế sau này mốt xây kiến trúc gì thì phải mua đất khác.
Cái này không tiêu nhiều tiền hơn sao?
Lương Khinh Phàm vội ghi chú lại.
Quả nhiên, mạch suy nghĩ thiết kế ban đầu của tổng giám đốc Bùi đã không giống hắn rồi!
Nhưng vì sao lại bàn bằng tòa nhà? Chẳng phải công ty bây giờ đều đang theo đuổi kiểu cao tầng, biểu tượng thành phố sao?
Thậm chí nhiều công ty còn cạnh tranh về độ cao, lấy việc tòa nhà cao nhất thành phố XX làm vinh hạnh lắm.
Kết quả tổng giám đốc Bùi làm ngược lại, không để ý gì đế độ cao?
Quả nhiên khác người!
Lương Khinh Phàm tạm thời không hiểu vì sao tổng giám đốc Bùi lại muốn tòa nhà thấp xuống, Đằng Đạt lại chẳng phải bán bánh rán hoa quả gì, nhưng bây giờ hắn không có thời gian suy nghĩ, cứ nghe hết yêu cầu của tổng giám đốc Bùi đã, sau đó tổng kết lại, phân tích thống nhất.
Bùi Khiêm nói tiếp: “Thứ hai là khu giải trí game không được chia ra mỗi tầng mà phải tập hợp lại.”
“Cả tòa cắt chiều dọc thành hai khu, một là khu văn phòng, một khu giải trí.”
“Khu giải trí cũng phải chiếm một nửa tòa nhà!”
“Ngoài ra, phải dốc hết khả năng nghĩ cách tăng diện tích tiếp xúc giữa khu giải trí và khu văn phòng để nhân viên dễ dàng qua lại.”
“Ặc, nói chuẩn xác là đi đến khu giải trí thì dễ mà về khu văn phòng thì khó.”
Một tầng chia ra làm khu giải trí thì không đủ dùng.
Vì có rất nhiều dự án giải trí lớn, không phải một tầng là có thể làm được.
Mà tổng hợp cả khu giải trí lại có thể để nhân viên đến chơi sau khi hoàn thành một dự án, vốn không dừng lại được, hoàn toàn quên đi chuyện phải về làm việc.
Nói cách khác, nó sẽ có cảm giác mê đắm hơn.
Thật ra Bùi Khiêm muốn làm tháp đôi, hai tòa trong đó có một tòa để làm việc, một tòa để giải trí. Như vậy nhân viên chỉ cần vào tòa giải trí thì sẽ vào đại dương của sự vui vẻ, rất khó rút ra được.
Nhưng nghĩ lại, nếu làm vậy, liên hệ giữa hai tòa không mật thiết lắm, nhân viên đi đến tòa giả trí không tiện lắm.
Lỡ đâu bọn họ cảm thấy phiền quá không muốn đến tòa giải trí thì sao đây?
Nên nhất định phải nghĩ cách tăng diện tích tiếp xúc giữa khu làm việc và khu giải trí, để nhân viên có thể dễ dàng đến khu giải trí, bất cẩn một cái là quên luôn đường về.
Lương Khinh Phàm vò đầu, cảm thấy yêu cầu này của tổng giám đốc Bùi thật sự hơi trừu tượng.
Tăng diện tích tiếp xúc?
Tăng kiểu gì?
Đến khu giải trí cực kỳ dễ nhưng về khu văn phòng lại khó?
Chẳng lẽ làm đường một chiều, đến khu giải trí thì đi trực tiếp được, nhưng muốn về khu văn phòng thì chỉ có thể đi vòng vèo?
Cảm thấy càng khó hình dung hình ảnh cụ thể của tòa nhà này rồi.
Nhưng hắn vẫn không nói gì, tiếp tục nghiêm túc ghi chép.
Bùi Khiêm nói tiếp: “Thứ ba, tòa nhà phải có thêm ba lối vào khác nhau, mỗi lối vào đều ở vị trí khác nhau của toàn.”
“Một mặt khu giải trí của tòa nhà đối diện với trạm tàu điện ngầm và đầu mối giao thông quan trọng, vào dễ hơn, mà một mặt của khu văn phòng phải quanh co một chút.”
“Hầm đỗ xe…”
Nếu đi đến khu giải trí thì có thể đi đến bằng thang máy luôn.”
“Nhưng nếu muốn đi đến văn phòng thì đi theo mê cung dưới đất.”
Nói cách khác, sau khi đỗ xe dưới hầm, muốn đi đến khu văn phòng thì chỉ có hai cách: Một là đi thang máy đến khu giải trí, chịu đủ loại cám dỗ; Hoặc là sau khi đỗ xe dưới hầm thì đi vào mê cung, sau khi tìm được đường thì lên thang máy đến khu văn phòng.