Game Thương Dương tổng cộng có 50 người nhưng tiền thuê văn phòng mỗi tháng chỉ có một trăm năm mươi nghìn, lương nhân viên cũng chỉ hai trăm nghìn. Bất kể hoàn cảnh làm việc hay mức lương đều thấp hơn tiêu chuẩn của Đằng Đạt rất nhiều.
Bùi Khiêm chính thức tiếp quản hôm 10/5. Để đảm bảo Game Thương Dương có thể tiếp tục thua lỗ, Bùi Khiêm không hề hành động liều lĩnh cũng chẳng tăng lương hay thêm phúc lợi.
Đến nay đã gần hai tháng, mặc dù danh tiếng của Game Thương Dương đã thay đổi nhưng tình trạng thua lỗ vẫn rất ổn định, điều này khiến Bùi Khiêm hết sức hài lòng.
Cho nên hắn thấy sắp cho nhân viên Game Thương Dương gánh vác chút trách nhiệm được rồi.
Nếu trực tiếp tăng lương tăng phúc lợi cho nhân viên Game Thương Dương lên bằng với công ty game Đằng Đạt thì khả năng sẽ xảy ra một vài vấn đề.
Tục ngữ có câu thưởng phạt phân minh.
Game Đằng Đạt công trạng nổi trội, lương cao phúc lợi tốt là điều hết sức bình thường cũng cực kỳ hợp lý.
Còn Game Thương Dương là công ty mới được thu mua, nps chỉ là con nuôi thôi, hơn nữa còn đang trong tình trạng thua lỗ. Nếu lập tức nâng mức đãi ngộ phúc lợi lên bằng với con ruột thì lý do không trọn vẹn lắm.
Cho nên chỉ có thể khen thưởng nho nhỏ.
Bọn họ nghiêm túc sửa đổi game theo yêu cầu của tổng giám đốc Bùi, vớt vát lại danh tiếng của Game Thương Dương, đây xem như là chút thành tích nhỏ, có thể khen thưởng một phen.
Tiến hành tăng lương cho toàn bộ nhân viên rồi thêm sương sương một vài phúc lợi chắc không quá đáng đâu.
Nơi làm việc, bàn ghế trong văn phòng, máy tính…, có thể trực tiếp nâng cấp lên tiêu chuẩn giống với Đằng Đạt, dù sao đây cũng được coi là một phương pháp nâng cao hiệu suất công việc, nói có sách mách có chứng khiến người ta tin phục.
Như vậy tính ra, có thể Game Thương Dương phải tốn hơn một triệu.
Vẫn chưa đủ.
Bùi Khiêm lại suy nghĩ một lúc, chắc vẫn có thể bồi dưỡng thêm cho hai trăm người trong đám con ruột.
Bồi dưỡng vào đâu đây?
Ăn mặc đi lại, cơm áo gạo tiền đều bồi dưỡng cả rồi, thế thì bồi dưỡng thêm khoản nơi ở với đi lại đi.
Thực ra Đằng Đạt luôn có phụ cấp đi lại, đồng thời còn chi trả toàn bộ phí đặt xe nếu tăng ca nhưng không có trợ cấp đi lại hằng ngày. Bùi Khiêm định mỗi tháng cho mỗi người thêm năm trăm đồng phí giao thông, vậy là lại tiêu được thêm một trăm nghìn.
Nơi ở là một vấn đề lớn, sau khi Bùi Khiêm thử thăm dò hệ thống liền quyết định mỗi người một tháng được trợ cấp thêm một nghìn đồng phụ cấp tiền nhà.
Lại tiêu thêm hai trăm nghìn.
Tuy hơi ít ỏi nhưng hệ thống không cho phép tiêu nhiều hơn.
Bùi Khiêm còn muốn tự bỏ tiền ra xây ký túc xá cho nhân viên nhưng rõ ràng hệ thống cho rằng trong giai đoạn hiện tại, việc tự xây ký túc xá nhân viên hơi xa xỉ quá nên vẫn chưa đồng ý.
Bùi Khiêm chỉ đành lùi một bước, cho mỗi người một nghìn đồng phụ cấp tiền nhà.
Sau một loạt thao tác, Bùi Khiêm mới hơi yên lòng.
May mà nếu cố gắng trước lần kết toán này chắc có thể tạo ra một khoản lỗ khoảng một triệu.
Tuy việc nền tảng chính thức chẳng nói chẳng rằng đã đổi tỉ lệ phân chia thành 3-7 khiến Bùi Khiêm hơi trở tay không kịp nhưng may mà sau khi quy hoạch cẩn thận cũng không nguy hiểm chết người.
Nói cách khác, một tuần sau lúc kết toán sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Ảnh hưởng lớn nhất là sau này nhưng chuyện sau này thì để sau hẵng nói. Chu kỳ tiếp theo Bùi khiêm lại nghĩ cách mới để thua lỗ, cùng lắm mở thêm mấy quán cà phê internet Netfish, mua thêm vài công ty đang thua lỗ thôi có gì đâu.
Sắp xếp lại suy nghĩ xong, Bùi Khiêm thoải mái dựa vào ghế ngồi, cảm giác thư giãn hơn nhiều.
"Cốc cốc cốc."
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, trợ lý Tân đã trở lại.
"Tổng giám đốc Bùi, chúng ta thuê được cả tầng trên rồi, hợp đồng đã ký xong, tiền cũng chuyển rồi." Trợ lý Tân báo cáo.
Bùi Khiêm gật đầu, quả nhiên trợ lý Tân làm việc vô cùng nhanh nhẹn.
"Đây là phúc lợi mới ta đã nghĩ cho mọi người, phụ cấp tiền nhà…"
Bùi Khiêm trình bày đại khái ý tưởng của mình với trợ lý Tân.
Trợ lý Tân mỉm cười gật đầu: "Tổng giám đốc Bùi hào phóng thật. Tục ngữ có câu ở hiền gặp lành, quả nhiên là vậy."
Bùi Khiêm sững người.
Ở hiền gặp lành.
Ý là sao?
Trợ lý Tân mỉm cười nói: "Nói đến tiền thuê nhà vừa hay có một tin tốt."
"Quản lý Trương nói từ khi Đằng Đạt chuyển đến Thần Hoa Hào Cảnh đến nay đã trở thành tấm gương cho tất cả các công ty, nửa năm nay hợp tác vô cùng vui vẻ. Do đó, hắn đã miễn phí toàn bộ tiền thuê và phí bảo trì cho chúng ta, hơn nữa tiền thuê còn giảm từ bốn đồng xuống còn một đồng rưỡi."
"Như vậy tính ra, tiền thuê hai tầng mỗi tháng ít nhất cũng giảm được hơn bốn trăm nghìn!"
"Tổng giám đốc Bùi đúng là thời tới cản không kịp, thật đáng chúc mừng!"
Bùi Khiêm: "??????"
Ta ít đọc sách ngươi đừng lừa ta, quản lý Trương có quyền lực lớn như vậy sao?
"Ngươi... mặc cả rồi?" Bùi Khiêm hỏi.
Trợ lý Tân mỉm cười: "Tổng giám đốc Bùi, vốn dĩ ta định mặc cả nhưng kết quả là ta còn chưa nói ra, quản lý Trương đã chủ động đề cập đến việc miễn giảm rồi."
Bùi Khiêm thấy hơi choáng váng.
Cũng đúng, dù tài ăn nói của trợ lý Tân có tốt đến đâu cũng đâu thể khiến bốn đồng giảm còn một đồng rưỡi được?
Chuyện này chắc chắn không đơn giản đến vậy!
Quản lý Trương chỉ là một quản lý sự vụ của tòa cao ốc Thần Hoa Hào Cảnh này, hắn lấy đâu ra quyền lực lớn đến vậy mà miễn tiền đặt cọc lại còn giảm phí thuê nhà chứ?
Nếu bốn đồng là giá tiêu chuẩn thì giảm còn ba đồng rưỡi là tốt lắm rồi, giảm còn ba đồng là giảm mạnh, đây lại giảm thẳng xuống một đồng rưỡi?
Ngươi lừa kẻ ngốc sao?
Vậy tức là mỗi tháng bớt được mấy trăm nghìn đấy, nếu quản lý Trương có quyền lực lớn đến thế thì hắn sớm đã một bước lên trời rồi, sao có thể chỉ là quản lý sự vụ của tòa cao ốc này được?
Đằng sau chuyện này chắc chắn có ẩn tình!
Nếu là người khác chắc chắn sẽ vui vẻ hân hoan đồng ý.
Nhưng Bùi Khiêm không thể.