Bùi Khiêm nghĩ nghĩ, hỏi: “Tháng sau ngươi chuẩn bị kéo đám người này đi đâu?”
Bao Húc chuẩn bị từ trước rồi, bèn nói: “Thấy bọn họ cũng là lần đầu tiên đi chịu khổ, không đến nơi xa quá.”
“Đầu tiên là đi Thần Nông Giá đi.”
“Tổng giám đốc Bùi ngươi yên tâm, sắp xếp của ta bây giờ là vậy, lần này đi có một nửa đầu thời gian là sinh tồn dã ngoại đơn giản, nửa thời gian sau là tham quan phong cảnh hot cực kỳ an toàn.”
“Tát Tử Nhiên đã đến nơi sinh tồn dã ngoại để khảo sát tỉ mỉ rồi, làm công tác an toàn đến nơi đến chốn, chủ yếu lần này là trải nghiệm, sẽ không để bọn họ làm việc có độ nguy hiểm hoặc độ khó quá cao.”
Bùi Khiêm gật đầu: “Ừm, tiền đề của Chịu Khổ Travel nhất định là an toàn, nếu không sẽ không phải là Chịu Khổ Travel mà biến thành Tìm Chết Travel rồi.”
“Ngươi làm việc ta rất yên tâm, có chuyện gì cứ nói với ta là được.”
“Đúng rồi, cuối tháng sau, nhóm người này sẽ về Kinh Châu, tổng kết một chút về huấn luyện và kinh nghiệm của lớp huấn luyện đầu tiên này, ta với ngươi sẽ thương lượng với ngươi về việc làm căn cứ đặc huấn ngoài trời.”
Trước đó Bùi Khiêm đã nhắc sơ sơ suy nghĩ này với Bao Húc rồi.
Suy nghĩ đến điều kiện cơ thể của mỗi người trong trại đặc huấn khác nhau, trình độ nắm vững về kỹ năng sinh tồn dã ngoại cũng khác nhau, muốn huấn luyện với độ khó cao hơn thì chắc chắn sẽ có người tụt lại.
Nên, suy nghĩ của Bùi Khiêm là tìm một nơi thích hợp ở gần Kinh Châu hoặc tỉnh Hán Đông để làm căn cứ đặc huấn ngoài trời.
Tuy căn cứ đặc huấn này cũng nhiều dự án huấn luyện, nhưng cuối cùng chỉ là trong nhà thôi, thiếu bầu không khí.
Đợi sau khi căn cứ dã ngoài mới được tạo ra thì có thể chia thành hai nhóm.
Đầu tiên là cùng nhau huấn luyện cơ thể ở căn cứ đặc huấn trong nhà, học kỹ năng, một tháng sau căn cứ vào tình hình huấn luyện và thích ứng, những người có điều kiện phù hợp, có tinh thần phiêu lưu mạo hiểm sẽ được đưa đến các nơi trên thế giới, mà người có điều kiện sức khỏe và kỹ năng sinh tồn khá kem sẽ đưa đến căn cứ đặc huấn ngoài trời của Đằng Đạt luyện một tháng.
0
Tóm lại, mọi người đều luyện hết hai tháng không ai chạy được.
Nhưng trình độ chịu khổ thế này vẫn đủ< không cần suy xét đến vấn đề thăng cấp độ khó.
0
Bùi Khiêm rất hài lòng với tình hình của Chịu Khổ Travel, dặn dò Bao Húc mấy câu rồi vui vẻ đi.
...
Sau khi ăn trưa xong, Bùi Khiêm đến văn phòng.
Mới được một lúc, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa, Mạnh Sướng đến.
0
Đây là thứ sáu cuối cùng của tháng này, lại đến thời gian trả hoa hồng.
0
Bùi Khiêm mở máy tính ra xem thử, chỉ có lương cơ bản.
0
Mạnh Sướng giơ tay nhận máy tính, nhìn một cái rồi chuyển tầm mắt.
0
Hai người nhìn nhau không nói lời nào.
0
Khi phát hiện Mạnh Sướng có vấn đề nghiêm trọng trong phương án tuyên truyền “Vĩnh Đọa Luân Hồi”, Bùi Khiêm cực kỳ tức giận, còn nói mấy nói nặng Mạnh Sướng mấy câu.
Nhưng bây giờ “Vĩnh Đọa Luân Hồi” vẫn hot, Mạnh Sướng cũng không lấy được hoa hồng, Bùi Khiêm cũng nguôi giận lâu rồi.
Hắn chỉ hy vọng Mạnh Sướng có thể rút kinh nghiệm xương máu, nghĩ sau này mình phải làm những việc tốt gì, tuyên truyền tháng sau đừng náo loạn gì nữa.
Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm quan sát biểu cảm của Mạnh Sướng.
Chỉ thấy biểu cảm của Mạnh Sướng vẫn như thường, không giống trước, hoặc là cuồng loạn hoặc là tuyệt vọng.
“Biết mình sai chỗ nào chưa?” Bùi Khiêm hỏi.
Mạnh Sướng gật đầu, vô cùng bình tĩnh trả lời: “Biết rồi!”
“Ừm, biết rồi thì tốt.” Bùi Khiêm vẫn khá hài lòng với thái độ của Mạnh Sướng, lại nhấn mạnh: “Lần này không có hoa hồng, cũng xem như để ngươi ghi nhớ, sau này đừng làm chuyện chỉ chăm đầu chẳng chăm mông vậy nữa.”
Bùi Khiêm cảm thấy mình nói rõ lắm rồi.
Tuy mấy câu này hơi thô thật, để Mạnh Sướng dễ hiểu.
Ngươi nói xem ngươi đè độ hot đến cuối tháng bùng phát, thế ngươi có được hoa hồng rồi, sau đó lại hot rồi để ta dọn tàn cục cho ngươi, hại ta lãi tiền, chẳng phải chăm đầu chẳng chăm mông sao?
Ặc… Không đúng, sao lại nói như mình biến thành cái mông rồi…
Thôi thôi, đây chẳng phải vấn đề quan trọng.
Truyền đạt được suy nghĩ là được.
Mạnh Sướng lại gật đầu: “Yên tâm đi tổng giám đốc Bùi, ta đã hiểu hết đạo lý này rồi, sẽ không phạm sai lầm như trước.”
Chăm đầu chẳng chăm mông… tuy câu này của tổng giám đốc Bùi hơi thô tục nhưng rất thật, rất hợp.
Chỉ nghĩ đến cách tuyên truyền Bùi thị mà lại bỏ qua trải nghiệm game của người chơi, chẳng phải chẳng làm đến nơi đến chốn sao.
Sau này có làm phương án tuyên truyền nữa thì chắc chắn sẽ cân nhắc toàn diện hơn, không thể làm cứng nhắc như vậy.
Hai người cứ mắt nhỏ trừng mắt lớn, cảm thấy đều là người thông minh, lần này kết nối rất hiệu quả.
Bùi Khiêm nghĩ nghĩ rồi tiếp tục vào vấn đề kế.
“Chuyện Điền công tử thế nào?”
Mạnh Sướng hơi xấu hổ: “Ồ… thật ngại quá tổng giám đốc Bùi, vẫn chưa có tiến triển gì.”
“Chủ yếu là vì cứ suy nghĩ đến phương án trước tốn khá nhiều sức lực.”
Bùi Khiêm khẽ gật đầu: “Ừm, cũng không vội, ta nhắc nhở ngươi một câu thôi, nhớ chuyện này là được.”
Tháng này Mạnh Sướng thảm như vậy, không lấy được hoa hồng, chắc chắn cũng không có tâm trạng điều tra thân phận của Điền công tử, hoàn toàn có thể hiểu được.
Dù bây giờ Điền công tử này cũng có uy hiếp nhất định nhưng dù sao thì chỉ đăng một video thôi, không phải vấn đề nghiêm trọng gì.
Từ từ giải quyết, vẫn chưa muộn.
Mạnh Sướng hơi cảm động.
Tổng giám đốc Bùi thật sự đau lòng, sợ ta bị đả kích vì phương án tháng trước thất bại sẽ sụp đổ hoàn toàn, còn nhắc ta đào sâu nội hàm của nhân vật Điền công tử này hơn và tiếp tục phát huy cách tuyên truyền Bùi thị.
Ừm, đây là đang ám chỉ ta, tuy trong quá trình học tập gặp phải chút trục trặc nhưng không không cần nhụt chí, quá trình vòng vèo lắt léo, phía trước chính là ánh bình minh.
Hai người lại “cùng ý kiến”.
“Được, thế tiếp theo sẽ sắp xếp việc tháng sau.”