“Thật ra lần này ta về là được trại đặc huấn cho nghỉ, để chúng ta nghỉ ngơi xử lý việc còn lại ở các bộ phận, chuẩn bị đi Thần Nông Giá.”
“Nên, bàn giao công việc gì đó không được, e rằng ngươi phải đợi thêm một tháng.”
Biểu cảm của Vu Phi chợt cứng đờ, tuy trên mặt vẫn là nụ cười vui vẻ nhưng trong mắt đã tràn ngập hoài nghi.
“Thần Nông Giá?”
“Các ngươi đi Thần Nông Giá làm gì?”
“Chẳng phải thời gian một tháng đã qua rồi sao?”
Hồ Hiển Bân giải thích: “Tháng trước chỉ là huấn luyện cơ thể ở căn cứ đặc huấn Kinh Châu, không phải nội dung chính thức. Sau khi rèn luyện cơ thể xong thì chúng ta phải đến Thần Nông Giá chịu khổ một tháng.”
“Trước đó là làm nền, lần này đi Thần Nông Giá mới là nội dung chính của hoạt động lần này.”
Vu Phi nghẹn họng trân trối, trong thoáng chốc mất khả năng ngôn ngữ luôn.
Hồ Hiển Bân cực kỳ đồng cảm vô vỗ hắn: “Tin ta, ta còn khổ hơn ngươi nhiều…”
Vu Phi vẫn chưa chết tâm: “Nhất định phải đi sao? Không thể châm chước sao?”
Hồ Hiển Bân cười cực kỳ miễn cưỡng: “Ngươi nghĩ nếu có xíu xiu cách có thể châm chước thì ta sẽ không thử sao?”
“Làm như ta muốn đi Thần Nông Giá lắm vậy!”
“Ta ghen tị với ngươi muốn chết, ngày ngày đi làm chỉ cần nghĩ chuyện game mới là được, ta là đi chịu khổ thật sự!”
“Nếu không thì chúng ta đổi, ngươi đi Thần Nông Giá? Ta tuyệt không có ý kiến!”
Mặt Vu Phi đen thui: “Thế thì không cần!”
“Ài, nếu không thì thế này đi anh Hồ, ngươi vẫn còn kỳ nghỉ ngắn mà, nếu không thì ngươi nghĩ giúp ta kiến thức cơ sở của game này nhé?”
“Chủ yếu ta lo năng lực của mình không đủ, lỡ đâu làm hỏng game, phá hoại biển vàng của Game Đằng Đạt, thế chẳng phải thành tội nhân sao?”
“Game đối kháng, ta không rành cái này!”
Hồ Hiển Bân cười ha ha: “Trùng hợp ta cũng không thạo, lực bất tòng tâm.”
Vu Phi: “… Thế làm kiểu gì!”
Hay thật đấy, cả tổ dự án không ai giỏi game đối kháng, làm kiểu gì đây?
Có thể tổng giám đốc Bùi giỏi, nhưng tổng giám đốc Bùi đã không làm mấy việc thiết kế cụ thể này lâu rồi.
Bây giờ đi học, đi tìm hiểu?
Thế cũng không kịp, cái này đâu phải một hai ngày là có thể học được?
Hồ Hiển Bân sờ cằm, suy nghĩ tỉ mỉ một lát mới nói: “Thật ra trước đây Game Đằng Đạt thật sự có một đấng siêu giỏi game đối kháng.”
Trước mắt Vu Phi sáng lên: “Ồ? Là ai?”
Quả nhiên Game Đằng Đạt là ngọa hổ tàng long, nếu không phải tin tức này do Hồ Hiển Bân tiết lộ thì thật sự không biết được.
Hồ Hiển Bân trầm mặc một lát rồi chậm rãi nói: “Anh Bao.”
Vu Phi: “…”
Thôi, nói như không nói.
Vu Phi cũng nghe từ sớm rồi, gần như Bao Húc là đại thần thạo tất cả các game, có nghiên cứu đối với game đối kháng cũng rất hợp lý.
Nhưng quan trọng là, Bao Húc không ở bộ phận game lâu rồi, người ta đi phụ trách Chịu Khổ Travel!
Lại vào thế bí lần nữa rồi.
Đột nhiên Hồ Hiển Bân lóe lên ý tưởng: “Ài, nói đến anh Bao, đột nhiên ta có suy nghĩ không tồi!”
“Nếu suy nghĩ này có thể thực hiện được thì nói không chừng hai chúng ta có thể cùng thắng lợi.”
“Khoan, ta nghĩ chi tiết.”
Vu Phi ngơ ngác không rõ ý từ “hai bên cùng thắng lợi” Hồ Hiển Bân nói là gì.
Hình như Hồ Hiển Bân đang tính gì đó, trên mặt lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng.
Lần này đi Thần Nông Giá chắc chắn phải chịu khổ, Hồ Hiển Bân biết rất rõ điều này.
Không thể không đi, nhưng cũng là chịu khổ cũng có chút khác biệt.
Hành trình cơ bản đã định, chuyến đi lần này Bao Húc cũng sẽ theo.
Lúc mới biết tin này, hai người Hồ Hiển Bân và Hoàng Tư Bác rất ngạc nhiên.
Không phải Bao Húc ghét du lịch nhất sao?
Theo lẽ thường, chẳng phải bây giờ Bao Húc quản lý Chịu Khổ Travel rồi thì đưa người khác đi, mình ở lại Kinh Châu vui vẻ chơi game sao?
Sao lại tự đi?
Sau này mọi người phân tích mới ý thức được đây là tín hiệu cực nguy hiểm.
Bao Húc thật sự không thích ra ngoài lung tung, cũng không có hứng thú khi du lịch.
Như thế, lần này hắn chủ động quyết định ra ngoài thì chắc chắn là vì có gì đó hứng thú hơn ở Kinh Châu.
Vậy hứng thú ở đâu?
Rõ ràng là thấy người khác chịu khổ…
Tuy nói Bao Húc ở Kinh Châu rất thoải mái, nhưng như thế sao có thể nhìn cận cảnh mấy người này chịu khổ?
Nên, Bao Húc mới quyết định đi theo, nhìn cần cạnh mấy người này bị giày vò!
Sau khi xong vấn đề này, mấy người Hồ Hiển Bân đều không rét mà run.
Rõ ràng, chuyến đi Thần Nông Giá lần này cũng không có gì nguy hiểm, nhưng chắc chắn khổ lắm…
Thế ví dụ Bao Húc không đi thì sao?
Tuy Tát Tử Nhiên rất chuyên nghiệp về khía cạnh sinh tồn nơi hoang dã, nhưng chắc chắn sẽ không giống Bao Húc, ra tay ác như thế.
Đương nhiên những người phụ trách cũng có thể chịu khổ ít hơn.
Có điều muốn giữa Bao Húc ở lại Kinh Châu không dễ, vì điều này có nghĩa là bảo Bao Húc cam tâm tình nguyện bỏ việc nhìn bọn họ chịu khổ.
Nhưng bây giờ có lý do khá thích hợp rồi.
Game Đằng Đạt có khó khăn cần anh Bao ngươi cứu!
Hồ Hiển Bân khá hiểu tính cách của Bao Húc. Tuy bây giờ Bao Húc hơi bị “thù hận” che mờ lý trí rồi, nhưng bộ phận game có vấn đề hắn chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Thế thì…
Chỉ cần dùng tình cảm để làm cảm hóa trái tim, nắm bắt thiết kế lần này gấp rút, nhiệm vụ nghiên cứu phát triển nặng nề, chắc hẳn có thể thuyết phục Bao Húc ở lại giúp đỡ.
Tuy nói không thể hủy chuyến đi Thần Nông Giá này, nhưng chỉ cần Bao Húc không đi, chắc chắn tình cảnh chịu khổ của mọi người sẽ được cải thiện đáng kể!
Dù sao thì Tát Tử Nhiên cũng không dám ra tay nặng quá, chỉ cần Bao Húc không đến hiện trường thì mọi chuyện đều ổn.
Nghĩ đến đây, Hồ Hiển Bân nói: “Thế này, ngươi đi tìm anh Bao giúp đỡ, nhưng đừng nói ta bảo ngươi đi.”
“Nếu không có thể sẽ khiến hắn nghi ngờ.”
“Chỉ cần ngươi có thể thuyết phục được anh Bao giúp đỡ, vấn đề thiết kế này chắc chắn có thể giải quyết được!”
Vu Phi hơi do dự: “Cái này… được à? Ta với anh Bao không quen lắm.”