Theo hắn biết Bao Húc là người nhiệt tình, đã từng chạy đến Chợ Ăn Vặt giúp đỡ nhiệt tình hết sức.
Thế vì sao lần này lại từ chối?
Bao Húc giải thích: “Giúp đỡ nhau cũng có tiền đề, không thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của người phụ trách ban đầu.”
“Tổng giám đốc Bùi chọn người phụ trách dự án đã nghiên cứu rồi, ngoài tinh hoa của những dự án nào đó, phải là người phụ trách đặc biệt mới có thể thiết kế được.”
“Ta đến giúp đỡ Chợ Ăn Vặt, tuy đã đưa ra suy nghĩ của mình nhưng cuối cùng vẫn có Trương Á Huy quản lý, chúng ta có phân công.”
“Nhưng chuyện của ngươi thì khác, chúng ta đều làm sáng tạo game, nội dung công việc trùng nhau.”
“Nếu cách nghĩ của ta ảnh hưởng đến ngươi quá nhiều sẽ thành thiết kế của ta chứ không phải thiết kế của ngươi, có thể sẽ đi ngược lại kế hoạch ban đầu của tổng giám đốc Bùi.”
Vu Phi nói: “Nhưng… Bây giờ ta nào có thiết kế gì? Đầu óc cứ ù ù cạc cạc.”
“Anh Bao, nếu ngươi không giúp ta thì ta cảm thấy ta không làm nổi game này…”
Bao Húc nghĩ nghĩ, khẽ gật đầu: “Thế cũng được.”
“Mẫu game ta bổ não ra thật sự có độ khó nghiên cứu phát triển rất cao, không phải việc bây giờ người có thể đảm đương được.”
“Nhưng chắc chắn ta cũng không thể ôm đồm hết, thiết kế thay ngươi được.”
“Lỡ đâu tổng giám đốc Bùi thật sự không nghĩ vậy thì sao? Thế chẳng phải lạc đề hết sao?”
“Ừm… lúc thế này vẫn nên gọi xin ý kiến tổng giám đốc Bùi đi.”
Qua khoản thời gian quan sát này, Vu Phi phát hiện nội bộ Đằng Đạt có quy định bất thành văn: Chuyện không giải quyết được là xin ý kiến của tổng giám đốc Bùi.
Rất nhiều người phụ trách đều báo với tổng giám đốc Bùi lúc không đưa ra được quyết định.
Nhưng hành động này lại không giống công ty nào khác, chuyện tí ti cũng sẽ báo cáo.
Hình như người phụ trách của Đằng Đạt đều có cơ chế sàng lọc của mình, có những vấn đề bọn họ sẽ không bao giờ đi hỏi tổng giám đốc Bùi, dù vắt óc suy nghĩ mấy ngày trời cũng sẽ dựa vào năng lực bản thân để giải quyết; Mà có những vấn đề gặp phải sẽ hỏi ý kiến ngay.
Đến giờ Vu Phi vẫn chưa hiểu rốt cuộc cơ chế sau lưng phía sau là gì.
Nhân tố thiết yếu để có thể trở thành người phụ trách Đằng Đạt thì phân biệt được vấn đề nào cần báo cáo, vấn đề nào không cần báo cáo?
Vu Phi nghĩ nghĩ, tuy bây giờ mình là nhà thiết kế chính thay thế, nhưng dù sao thì vẫn phải thay thế một tháng.
Tuy một tháng không lâu lắm, nhưng rất nhiều kỹ năng cần nắm bắt thì vẫn phải nắm được, nếu không thì chẳng phải sẽ kéo chân người khác sao?
Ừm, có lẽ vấn đề này nhân viên thuộc hàng nguyên lão như Bao Húc sẽ biết nhỉ?
Nghĩ đến đây, Vu Phi nói ra thắc mắc của mình, nhắc một câu, nói hình như ý của tổng giám đốc Bùi là muốn mình từ từ nhận ra, gọi điện hỏi có phải không ổn lắm không?
Bao Húc nghĩ nghĩ, nói: “Ý ngươi là khi có chuyện không hiểu thì lúc nào nên gọi điện hỏi ý, lúc nào không nên gọi hỏi ý?”
“Ừm, cái này thật sự là một môn học.”
“Thế ta nói đơn giản với ngươi, mấy cái này là quy luật ta quan sát người phụ trách bộ phận tổng kết được,bây giờ ngươi cũng nên nắm được quy luật này.”
“Theo ta quan sát, trong công việc hằng ngày, những người phụ trách có thể gặp phải ba tình huống.”
“Kiểu đầu tiên là chuyện vụn vặt hàng ngày, nếu không làm tốt thì chỉ là vấn đề năng lực cá nhân thôi, chắc chắn là cần tự nghĩ cách khắc phục, không thể phiền tổng giám đốc Bùi.”
“Kiểu thứ ba là vấn đề lớn, liên quan đến phương hướng phát triển trong tương lai của cả sản nghiệp thì chắc chắn phải xin ý kiến của tổng giám đốc Bùi, vì chỉ có tổng giám đốc Bùi mới có thể tổng hợp tình huống cả sản nghiệp, đưa ra quy tắc hợp lý nhất.”
“Mà tính huống thứ ba là trung gian giữa hai cái này.”
“Không đơn giản là vấn đề hàng ngày mà cũng không phải quyết sách ảnh hưởng trực tiếp đến cả cản nghiệp, mà sau khi phạm sai lầm sẽ có thiệt hại nhất định, nhưng không thể cứu chữa được.”
“Vấn đề thế này bình thường cũng không cần hỏi tổng giám đốc Bùi.”
“Vì lúc tổng giám đốc Bùi đang sắp xếp nhiệm vụ, đưa ra nhưng ám chỉ và giới hạn nhất định, lý do không nói rõ như thế, chủ yếu là muốn bồi dưỡng năng lực tư duy độc lập của người phụ trách, nâng cao tầm nhìn, trình độ nghiệp vụ và.”
“Mục tiêu của tổng giám đốc Bùi là bồi dưỡng mỗi người phụ trách thành ‘người toàn tài’, không những hiểu và nhìn rõ ngành hết sức sâu sắc, thành người lãnh đạo chân chính, đồng thời vẫn có thể thông thạo những việc khác.”
“Mà sau khi sắp xếp nhiệm vụ, những người phụ trách thông qua điều kiện tổng giám đốc Bùi đưa ra để suy ngược lại suy nghĩ thật sự của tổng giám đốc Bùi, cái này là một kiểu luyện tập, luyện nhiều thì tự nhiên năng lực làm việc tăng lên.”
Vu Phi nghe xong gật đầu.
Hắn đã vào Đằng Đạt một khoảng thời gian, ở bộ phận Game Đằng Đạt lại nghe những nhân viên cũ kể nhiều câu chuyện tổng giám đốc Bùi đứng sau hậu trường nghiên cứu phát triển game, mỗi game đều là người phụ trách của bộ phận Game phải trải qua trăm khổ ngàn đau mới giải đáp được.
Mà thật sự điều này là một kiểu bồi dưỡng, một kiểu khảo nghiệm, giống như học giải quyết khó khăn.
Bao Húc đổi chủ đề: “Nhưng cũng có tình huống đặc biệt phải xin ý kiến của tổng giám đốc Bùi.”
“Ví dụ, thật sự không có tiến triển gì, thậm chí có thể sẽ hưởng đến thời kỳ làm việc, dẫn đến dự án không thể hoàn thành.”
“Hoặc sau khi tổng giám đốc Bùi sắp xếp nhiệm vụ xong, tình huống và môi trường xảy ra thay đổi, phương án ban đầu có thể không phù hợp lắm.”
“Tuy tổng giám đốc Bùi có thể thấy được ưu khuyết điểm của mỗi người, nhưng cũng không thể liệu sự như thần 100%, có lúc cũng sẽ đánh giá cao hoặc thấp nhân viên.”
“Gặp phải mấy vấn đề này thì cũng phải báo cáo kịp thời, xem tổng giám đốc Bùi có quyết định chỉnh sửa đối sách nhất định không.”
Vu Phi gật đầu, hiểu hết rồi.
Rõ ràng bây giờ là tình huống đặc biệt cần xin ý kiến.