Nói cách khác, chuyển hóa thành công một nhóm người số cực kỳ trung thành với IOI, kiên quyết không thèm động đến GOG…
Đây là vấn đề lớn.
Bùi Khiêm thật sự muốn hộc máu, sai lầm rồi, hoàn toàn sai lầm rồi!
Vốn dĩ là muốn chuyển máu sang IOI, nhưng vì sao nối huyết quản lại thì vẫn chạy về phía mình?
Thế thì nhiều biện pháp phòng ngừa như thế hình như hoàn toàn không có hiệu quả gì!
Kỳ lạ nhất là, rõ ràng là bên IOI có lỗ hổng, bọn họ lại không quan tâm gì hết, phản ứng chậm chạp như vậy thật sự khiến người ta khó hiểu vô cùng.
Bùi Khiêm thật sự không đợi được nữa, sau khi xoắn xuýt ba lần bốn lượt, cuối cùng vẫn gọi điện cho Eric.
Dù sẽ bị đối phương hiểu lầm cũng không sao, nhất định phải gọi.
Nếu không thể làm rõ chân tướng, thế thì Bùi Khiêm thật sự là ăn không ngon, ngủ không yên, chết không rõ ràng.
Điện thoại reo một lúc mới bắt máy.
“Alo? Tổng giám đốc Bùi.” Giọng Eric bên kia đầu dây rất bình thản.
Bùi Khiêm: “Ừm…”
Nếu Eric thật sự mắng hoặc trong lời nói có vẻ nghi ngờ thì Bùi Khiêm còn nói được, nhưng hình như thái độ Eric bây giờ không có vấn đề gì hết, điều này khiến Bùi Khiêm trong thoáng chốc cũng không biết nên nói gì.
Hai người trầm mặc mấy phút.
Bùi Khiêm nghĩ nghĩ, không thể im lặng như vậy được, nghĩ xong rồi vẫn phải hỏi một chút.
“Đến giờ các ngươi vẫn không chú ý đến hoạt động này không giống trước đó đã hoạch định sao? Lạ quá rồi đấy.”
Bùi Khiêm vừa nói ra đã hối hận.
Hình như câu này hơi khác nghĩa…
Ý ban đầu Bùi Khiêm là hỏi thật lòng, nhưng câu này đối phương nghe được hình như mang theo cảm giác trêu tức sau khi thắng lợi.
Giống như đang nói trong hoạt động này ta đã gài bẫy rồi, vốn tưởng các ngươi có thể tìm ra bẫy, để trận chiến của chúng ta thú vị hơn chút, kết quả các ngươi lại nhảy vào?
Nhưng đã nói ra rồi giải thích kiểu gì cũng không rõ được.
Quả nhiên Eric hiểu sai rồi.
“Tổng giám đốc Bùi, chiêu này của ngươi thật sự rất cao thâm, cố ý dẫn dắt chúng ta sửa thiết lập hoạt động, khiến cả hoạt động xảy ra kết quả ngược với mong đợi.”
“Nhưng… ngày thứ hai hoạt động diễn ra ta đã chú ý đến vấn đề này rồi.”
Bùi Khiêm khó hiểu: “Thế sao không sửa?”
Eric hơi bất đắc dĩ cười cười: “Ta đành chịu thôi.”
“Chẳng phải lần trước ta đi báo cáo, sau khi về đã nói rồi sao? Tuy bây giờ ta vẫn là người phụ trách IOI khu vực Hoa Hạ trên danh nghĩa, nhưng thực tế chỉ là bù nhìn mà thôi.”
“Tập đoàn Dayak muốn tiến thêm một bước khống chế công ty Finger mạnh hơn, kiếm thêm nhiều lợi ích từ IOI, mà hoạt động lần này phù hợp với mong đợi của các sếp.”
“Với lại tình hình server IOI trong nước và khu vực khác hoàn toàn khác nhau.”
“Tuy server khác cũng có lỗ hổng tương tự nhưng cách biệt về số lượng người chơi không lớn lắm, trong quá trình dẫn lưu hai hướng, số liệu bản địa của IOI cũng đang tăng.”
“Đối với các sếp, tuy hoạt động này có vài lỗ hổng nhỏ nhưng vẫn chuyển biến tốt, muốn chặn lỗ hổng này thì cần trả phí và ảnh hưởng rất lớn, được không bù nổi mất.”
“Tất cả số liệu trong thời gian hoạt động đều không tồi, ai có thể biết trước được sau khi kết thúc hoạt động sẽ giảm mạnh?”
“Huống chi, tổng giám đốc Bùi, không phải tất cả công ty đầu có cơ cấu giống Đằng Đạt.”
“Nếu có người kiên quyết muốn bịt lỗ hổng này, thế một khí trong quá trình có xuất hiện vấn đề gì thì hắn sẽ phải chịu trách nhiệm, không ai làm điều ngu ngốc vậy cả.”
“Không làm gì cả, đây là quyết sách mọi người cùng đưa ra, dù có vấn đề cũng cùng chịu trách nhiệm.”
“Quan sát tình hình những khu vực khác, không làm gì mới là lựa chọn tốt nhất.”
“Đương nhiên, ngoại lệ duy nhất là khu vực Hoa Hạ, vì người chơi hai bên chênh lệch nhiều, nên hậu quả nghiêm trọng.”
“Nhưng vẫn là câu nói kia, ta chỉ là người truyền tin thôi, gặp phải mấy vấn đề thế này cũng chỉ có thể báo lên. Với lại, đây là hoạt động toàn cầu, chắc chắn không thể chỉ sửa đổi hoạt động ở khu vực Hoa Hạ, thế sẽ khiến người chơi cảm thấy bị phân biệt đối xử.”
“Nên, sau khi ta báo cáo vấn đề này, cấp trên không đưa ra đáp án chính xác, bọn họ cũng không thể thống nhất ý kiến.”
Bùi Khiêm: “…”
Hết nói nổi.
Có thể đây là bệnh của công ty lớn…
Ở Đằng Đạt lâu rồi, Bùi Khiêm cứ có lỗi giác, trên thực tế ý chí của công ty nào đó có thể thay đổi do ý chí của người lãnh đạo.
Ở Đằng Đạt, tuy ý của Bùi Khiêm thường bị nhân viên bóp méo, nhưng xét tổng thể vẫn giữ được khống chế tuyệt đối đối với cả công ty.
Muốn làm chuyện gì cũng có thể làm cực kỳ thuận lợi, dù chuyện hơi kỳ lạ cũng không thành vấn đề.
Nhưng tập đoàn Dayak thì khác, bản thân nó là công ty tập đoàn lớn, lãnh đạo cấp cao sẽ không chú ý đến hoạt động nào đó của công ty con nào đó.
Các sếp phụ trách trực tiếp thấy được số liệu hoạt động ở nhiều nơi khác vẫn ổn, thiếu động lực, không muốn vì đội nồi và hành động sai sót.
Eric có thể ý thức được vấn đề, nhưng trong quá trình dẫn lưu, hắn không làm gì cả.
Tóm lại là người hiểu vấn đề không thể làm chủ, người làm chủ thì ở quá xa, không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Thế là, kéo tới kéo lui kẹt ở đây luôn.
Điều này khiến Bùi Khiêm nhớ đến câu chuyện cười nổi tiếng nọ.
Giai đoạn thứ nhất, chúng ta đảm bảo không có chuyện gì;
Giai đoạn thứ hai, có thể có chuyện xảy ra, nhưng chúng ta không nên làm.
Giai đoạn thứ ba, nói có lẽ nên hành động, nhưng vì ti tỉ vấn đề vẫn tồn tại, trên thực tế chúng ta không làm được;
Giai đoạn thứ tư, ban đầu cũng có thể làm gì đó, nhưng bây giờ đã muộn quá rồi.
Bùi Khiêm cảm thấy chuyện này cực kỳ khó bề tưởng tượng: “Nên, chuyện này cứ qua như vậy? Không có ai chịu trách nhiệm sao?”
Eric: “Có.”
Bùi Khiêm: “Ai?”
Trong giọng Eric thoáng vẻ bất đắc dĩ: “Ta.”
Rõ ràng chuyện lần này Eric là người đội nồi tuyệt nhất.
Tuy nói số liệu khu vực khác cũng có thay đổi nhất định, nhưng dù sao thì số người chơi của hai game cũng không khác biệt gì mấy.