Người chơi cùng cấp độ, tỉ lệ lúc tranh mua cũng không chênh lệch nhiều, mỗi lần trị số tín dụng tăng lên, tỉ lệ tranh mua được cũng tăng lên một chút.
Tỉ lệ người chơi ở ba cấp khoảng chừng là 1:2:10, cấp càng cao thì tỉ lệ tranh mua vũ khí cũng cao theo.
Đối với người chơi mới có cấp tín dụng rất thấp cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội tranh được, có điều tỉ lệ thấp hơn nhiều.
Ngoài ra, trong game còn có acc cấp không, ví dụ như bọn đầu cơ chỉ lập acc này để tranh vũ khí, bình thường không chơi, không có tư cách tranh mua.
Sau khi đưa ra hệ thống tín dụng này, ảnh hưởng của đám đầu cơ cũng giảm mạnh.
Hiện tượng đầu cơ trục lợi tài khoản thì không thể loại bỏ hoàn toàn, thậm chí nhiều người chơi sẽ bán acc cấp hai cấp ba của mình với giá cao, nhưng đám đầu cơ muốn mượn tay kiếm tiền nhanh là không thể.
Giá acc trên nền tảng giao dịch sẽ có dao động, nhưng chắc chắn sẽ dần dần ổn định.
Phản hồi từ người chơi vô cùng tốt, tuy vẫn rất nhiều người không hài lòng với việc giới hạn, nhưng mấy lời không hài lòng đã giảm rất nhiều.
Dù sao dưới tình huống không thể thay đổi việc bán giới hạn, ít nhất cách mua thế này tương đối công bằng.
Bên Game Thương Dương vẫn lỗ đều đặn.
Mấy người Diệp Chi Chu đã hoàn thành nhiệm vụ theo yêu cầu của Bùi Khiêm, tuy tác dụng phụ là dư luận của game đổi chiều, nhưng không có đại gia nạp tiền, thu nhập của game vẫn nghìn cân treo sợi tóc, trong thời gian ngắn không thể sinh lời.
Bên quán cà phê internet Netfish, tuy mô hình chia hoa hồng cho ca sĩ khiến lượng tiêu thụ rượu tăng lên, nhưng vẫn không thể hoàn vốn, năm quán cà phê internet Netfish đang chung tay lỗ vốn.
Bên phòng làm việc Phi Hoàng gần như có thể nói là mất hết vốn liếng, phá sạch tiền lãi, còn nợ một khoản tiền, thua lỗ là Đằng Đạt lấp cho.
Bây giờ Takeaway Netfish cũng vô cùng ế ẩm, vốn chủ yếu làm cơm cho nhân viên Đằng Đạt. Do lượng đặt hàng quá ít, đầu bếp và nhân viên giao hàng vốn luôn ở tình trạng không có gì làm, cũng lỗ liên tục.
Nhiều hạng mục lỗ thế này mà khó khăn lắm mới triệt tiêu được lợi nhuận của mấy game.
Tuy chu kỳ này chỉ có hai tháng, nhưng đối với Bùi Khiêm, nó lại hơi chấn động lòng người.
Đầu tiên là sự xuất hiện của Trần Lũy khiến quán cà phê internet Netfish suýt nữa đã chuyển lỗ thành lãi, may mà Bùi Khiêm phát hiện kịp, ngăn lại kịp.
Lâm Vãn miễn cho Đằng Đạt một số tiền thuê lớn, giáng cho Bùi Khiêm một đòn nặng nề, có điều may mà tổn thất này vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được.
Hơn nữa tóm được nội ứng, tránh cho sau này gặp phải chuyện nghiêm trọng hơn.
Bùi Khiêm lấy quyển sổ nhỏ ra, nghiêm túc viết viết vẽ vẽ lên đó, không ngừng tính toán.
Tuy bây giờ quỹ hệ thống đã ở trạng thái thua lỗ, nhưng ngày 28, cũng là thứ hai cuối cùng trước kết toán, mấy game sẽ có một số tiền vào tài khoản.
Bây giờ Bùi Khiêm không thể ước tính xem rốt cuộc số tiền này là bao nhiêu, dù sao thì trong một tuần, không ai nói trước được chuyện gì xảy ra.
Dựa theo trị số tính ra từ số liệu trong trình quản lý của game, có thể chi tiêu thì cố gắng chi tiêu, cố gắng tạo lỗ.
Tuy tình huống vẫn không lạc quan lắm, nhưng cũng không phải không có hy vọng.
…
Một góc khác của quán cà phê Internet.
Lý Thạch vừa uống cà phê vừa quan sát Bùi Khiêm.
“Quán cà phê internet Netfish là sản nghiệp của Đằng Đạt, hơn nữa ông chủ lại trẻ như vậy.”
“Thật sự không ngờ.”
Lý Thạch là khách quen của quán cà phê internet Netfish, hắn thường đến quán cà phê internet Netfish, trước đây cũng thi thoảng gặp Bùi Khiêm, nhưng không biết người trẻ tuổi này là ông chủ đứng sau quán cà phê Internet.
Nhưng mấy hôm nay có điều tra chút chút, Lý Thạch đã biết quan hệ giữa quán cà phê internet Netfish và Đằng Đạt, cũng từ thái độ của hai người Mã Dương và Trương Nguyên đối với Bùi Khiêm mà xác định, người này chính là ông chủ Đằng Đạt bí ẩn kia.
Lý Thạch vốn hơi lo không biết Bùi Khiêm có phải cậu ấm có bối cảnh gì đặc biệt không, nhưng sau khi điều tra sương sương lại không phát hiện dấu hiệu như vậy.
Lý Thạch căn cứ vào tin tức nắm trong tay hiện giờ suy đoán, chắc hẳn Bùi Khiêm là người khởi nghiệp nhờ game, nhiều tiền không có chỗ tiêu nên mới hơi nóng vội, tiến vào lĩnh vực quán cà phê Internet này.
Như vậy Lý Thạch càng có lòng tin hơn.
Người trẻ dễ dao động.
Có thể tổng giám đốc Bùi này làm game chuyên nghiệp, là một người giỏi giang, nhưng kinh doanh thì chưa chắc.
Mà bây giờ tổng giám đốc Bùi đang cầm sổ tay, viết viết vẽ vẽ vô cùng thiếu chuyên nghiệp.
Làm gì vậy?
Ừm, hơn nửa là tính lãi lỗ của quán cà phê Internet.
Xem xét từ biểu cảm nghiêm trọng của hắn, rõ ràng vẫn vô cùng không hài lòng với tình trạng luôn lỗ của quán cà phê Internet, hơn nữa còn chưa nghĩ ra cách nào tốt.
Nói không chừng có thể thử bàn chuyện hợp đồng với hắn sớm hơn?
Lý Thạch lại nhấp một ngụm cà phê, kế hoạch trước đó thay đổi chút đỉnh.
Hắn đã có ý muốn đầu tư vào quán cà phê internet Netfish lâu rồi, chỉ lo ông chủ sau quán cà phê Internet không chịu nên mới muốn đợi quán cà phê Internet lỗ thêm chút nữa.
Vốn dĩ, Lý Thạch cảm thấy quá trình này có thể cần mấy tuần hoặc một hai tháng, nhưng bây giờ xem ra, hình như không cần lâu như thế.
Dù sao thì ông chủ này cũng đã lâm vào hoàn cảnh khó khăn, nói không chừng bây giờ có thể ra tay thăm dò.
Đợi hoài đợi mãi có khi sẽ lỡ mất cơ hội tốt.
Lỡ đâu ông chủ này ấm đầu, bán quán cà phê Internet cho người khác, há chẳng phải xui rồi sao?
Nghĩ đến đây, Lý Thạch chỉnh lại cổ áo, đứng lên rời đi, ra ngoài gọi điện thoại.
Là ông chủ của công ty đầu tư, Lý Thạch không thể tự đến tìm Bùi Khiêm được, như vậy thì qua loa và giống trò đùa trẻ con.
Vẫn nên để cấp dưới tiến hành bàn bạc chuyện làm ăn trước, tỏ ý muốn đầu tư cho quán cà phê internet Netfish, sau đó lại bàn hợp đồng chính thức, vậy thì càng hợp lý hơn.
Trên thực tế, đa số dự án đầu tư của Lý Thạch đều tự dâng đến cửa.