Nếu không có sản phẩm tốt, thì dù có cố gắng tuyên truyền tới đâu cũng sẽ trở thành như nước không nguồn, cây không thân, đây là một quan điểm nòng cốt Mạnh Sướng học được từ trong cách tuyên truyền Bùi thị.
Lỡ như trò chơi này rất flop, không thu hút được sự chú ý, thì sẽ rất khó làm phương án tuyên truyền.
Mặt khác là, Mạnh Sướng lại sợ game quá thành công, nhận được độ chú ý quá lớn, thì trích phần trăm của mình sẽ bay đi mất.
Nếu phải dùng tới tuyên truyền trong cách tuyên truyền Bùi thị, thi cuối cùng hot rồi cũng chưa chắc đã được coi là thành công, nhất định phải lên trước sau đó giảm rồi lại lên, chỉ sau khi tất cả hoạt động đạt được hiệu quả tuyên truyền hoàn hảo thì mới được coi là thành công.
Tiêu chí thành công của rất nhiều việc không thể chỉ đơn thuần nhìn vào kết quả, mà còn cần nhìn cả quá trình.
Rất khó để một người nghèo kiếm được một triệu từ không có đồng nào, nhưng phú hào có tài sản một tỷ kiếm được một triệu quả thực đơn giản giống như đi ăn cơm uống nước vậy.
Kết quả của hai chuyện này trông như giống nhau, nhưng thực ra quá trình lại khác biệt, độ khó cũng khác nhau.
Nếu muốn so sánh thì ít nhất phú hào phải khiến tài sản tăng gấp mấy lần, thì mới có thể so sánh được độ khó.
Cho nên một mặt Mạnh Sướng có hơi thấp thỏm, hơi căng thẳng, mặt khác lại cảm thấy đây là thách thức có độ khó cao, có thể nghiệm chứng sự hiểu biết của mình về cách tuyên truyền Bùi thị một cách tốt nhất.
Sau khi tới phòng làm việc Trì Hành, Mạnh Sướng trực tiếp đi tìm nhà thiết kế chính Thái Gia Đống.
Lần này hắn tới chủ yếu là để hiểu hơn về nội dung tình tiết game, chuyện nhỏ này không cần thiết phải làm phiền tới Lâm Vãn.
“Anh Mạnh, đã lâu không gặp rồi nhỉ? Công việc tuyên truyền lần này lại phải làm phiền ngươi rồi.”
Thái độ của Thái Gia Đống đối với Mạnh Sướng vẫn khá là nhiệt tình.
Trước đó rất nhiều nhân viên cũ của Đằng Đạt ít nhiều gì cũng có chút thành kiến đối với Mạnh Sướng, nhưng từ sau khi Mạnh Sướng làm ra phương án tuyên truyền xuất sắc như vậy, thì phần thành kiến này cũng đã sớm thay đổi.
Huống chi Thái Gia Đống còn không phải là nhân viên cũ, không có thành kiến như vậy, mảng tuyên truyền kính Doubt VR lần trước chính là do Mạnh Sướng quyết định, hiệu quả tuyên truyền rất tốt, điều này cũng khiến ấn tượng của Thái Gia Đống đối với Mạnh Sướng trở nên rất tốt.
Mạnh Sướng mỉm cười: “Mấu chốt vẫn là do sản phẩm của các ngươi được làm rất tốt, ta chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.”
Hai người hài huyên qua loa vài câu, rồi đi thẳng vào vấn đề chính.
Thái Gia Đống đưa Mạnh Sướng tới một khu trải nghiệm khá rộng rãi, rồi đưa một cái kính VR qua.
“Bây giờ ‘Máy Mô Phỏng Môi Giới Bất Động Sản’ đang hoàn thành những bước cuối cùng, nhưng nội dung chính của game đã có rồi, không ảnh hưởng tới việc trải nghiệm game.”
“Lát nữa ngươi có thể mang cái kính VR này về, từ từ trải nghiệm.”
“Có vấn đề gì thì có thể hỏi ta bất cứ lúc nào.”
Mạnh Sướng giơ tay nhận lấy: “Được, cảm ơn.”
Chỉ một ngày chắc chắn không đủ, nội hàm của game do tổng giám đốc Bùi thiết kế đều khá phong phú, nếu chơi không kỹ thì rất dễ chỉ hiểu được phần bên ngoài, xa rời cốt lõi thực tế.
Mạnh Sướng muốn làm phương án tuyên truyền, thì nhất định phải hiểu thật sâu, nếu không thì sẽ rất dễ đi chệch hướng.
Mục đích tới đây hôm nay chủ yếu là để nói chuyện với nhà thiết kế Thái Gia Đống này, giải quyết nghi hoặc và vấn đề khá lớn cho xong.
Mạnh Sướng đeo kính VR lên.
...
Giống với ‘Hải Đảo Động Vật’, ‘Máy Mô Phỏng Môi Giới Bất Động Sản’ là game chính thức của phòng làm việc Trì Hành, đương nhiên cũng lưu một lối vào trong giao diện đăng nhập ban đầu.
Lúc kính Doubt VR vừa ra mắt đã có cảnh đăng nhập độc quyền, chọn một trong ba, mặc định là cảnh của ‘Hải Đảo Động Vật’, ngoài ra cũng có tàu chỉ huy không gian trong ‘Sứ Mệnh Và Lựa Chọn’ và cảnh sông Tam Đồ tràn ngập hoa Bỉ Ngạn trong ‘Quay Đầu Là Bờ’
Đương nhiên trong khoảng thời gian này bộ phận phát triển cũng không hề nhàn rỗi, tăng thêm hai cảnh mới: Một là khung cảnh thực tế của ‘Máy Mô Phỏng Môi Giới Bất Động Sản’, còn lại là cảnh phòng tập thể hình hoạt họa trong ‘Cuộc Chiến Tập Thể Hình’
Phong cách khác nhau, người chơi có thể tự lựa chọn cảnh mình thích.
Hễ là game VR do phòng làm việc Trì Hành nghiên cứu, thì đều sẽ lưu lại một lối vào độc quyền trong cảnh đầu tiên của kính Doubt VR, dung hợp cảnh game lại một cách hoàn hảo.
Ví dụ trong cảnh thực tế của chủ đề ‘Máy Mô Phỏng Môi Giới Bất Động Sản’, toàn cảnh là một căn phòng, trong đó một cánh cửa chính là lối vào game.
Còn trong những cảnh khác, đều có lối vào khác nhau, ví dụ cảnh của ‘Sứ Mệnh Và Lựa Chọn’ đã được đổi thành chiếu ảnh ba chiều.
Sau khi ‘Hải Đảo Động Vật” ra mắt, thì có rất nhiều công ty game cũng bắt đầu chế tác game VR, cũng đăng nhập vào kính Doubt VR.
Nhưng những game VR này đều không có đãi ngộ này, toàn bộ đều được ném vào trong thị trường game, để người chơi tự tải xuống.
Chất lượng của những game VR này chắc chắn không bằng game của phòng làm việc Trì Hành, nhưng ít nhiều gì cũng có thể đưa tới tác dụng là kho game phong phú, có trợ giúp nâng cao lượng tiêu thụ của kính VR.
Đầu tiên Mạnh Sướng quan sát cảnh đăng nhập mặc định này.
Không thể không nói, cảm giác chân thực rất mạnh.
Vị trí đứng mặc định của hắn là một phòng khách rộng rãi, ngoài kia ánh nắng rực rỡ, chim hót hoa thơm.
Các vật dụng trong nhà như sô pha, ti vi trong phòng khách và các đồ nội thất, thiết bị khác.
Ti vi lớn có thể làm giao diện tương tác, điều ra một số chức năng cài đặt cơ bản của kính VR.
Ngoài ra, giao diện này còn có thể tùy chỉnh theo nhiều cách khác nhau, thay đổi bố cục, kiểu vật dụng,...
Thái Gia Đống giải thích: “Phòng khách người nhìn thấy bây giờ đã có một cảnh tượng ban đầu, các nội dung tùy chỉnh khác cần được mở khóa dần dần trong game ‘Máy Mô Phòng Môi Giới Bất Động Sản’.”