“Làm thế nào để ‘Ức’ đây?”
“Tiếp tục dùng tới tiếng xấu của ta?”
“Không tốt lắm, tiếng xấu của ta đã có hơi vô dụng rồi…”
Mạnh Sướng phát hiện ra tiếng xấu của mình vào lần đầu tiên tổng giám đốc Bùi sử dụng có tác dụng tương đối khá khẩm, nhưng những lần sau lại không tốt bằng.
Chủ yếu là vì sau nhiều phương án tuyên truyền thành công, ấn tượng của nhiều người về Mạnh Sướng đã thay đổi ở một mức độ nhất định.
Mặc dù vẫn còn khó chịu nhưng sự không thích này đã không còn đủ để gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến bản thân sản phẩm.
Vì vậy, tiếng xấu của hắn không có nghĩa là hoàn toàn không thể sử dụng được, mà là tác dụng không còn lớn nữa, điều này khiến người ta rất bi thương.
“Hay là lợi dụng tiếng xấu của người khác thì sao?”
“Trong cái lĩnh vực môi giới này có tiếng xấu gì nhỉ? Tập đoàn Household?”
“Không ổn lắm, tổng giám đốc Bùi có vẻ rất ghét công ty này.”
Mạnh Sướng vốn tưởng rằng có thể lợi dụng tiếng xấu của tập đoàn Household một chút, nhưng sau đó lại cho rằng điều đó không phù hợp lắm, triết lý của tập đoàn Household về cơ bản là mâu thuẫn với tổng giám đốc Bùi, cho dù muốn “Ức “ một chút, cũng không nhất thiết phải giội nước bẩn lên người mình chứ.
Bên cạnh đó, mục tiêu cuối cùng của phương pháp tuyên truyền Bùi thị là thông qua những tranh cãi và hiểu lầm này để đạt được hiệu quả tuyên truyền tốt nhất, hợp tác với tập đoàn Household mà không cẩn thận thì không dễ để tẩy sạch đâu, đây chẳng phải là vấn đề lớn rồi sao.
Chỉ trong chốc lát, ý niệm vừa nảy ra trong đầu của Mạnh Sướng đã bị gạt đi, quay đầu nghĩ biện pháp khác.
“Trên thực tế, không cần lợi dụng tiếng xấu của tập đoàn Household, chỉ cần tận dụng định kiến của mọi người về ngành môi giới bất động sản là được rồi”.
“Chà… Đây cũng là một điểm khởi đầu không tệ đó, nhưng làm thế nào để kết hợp nó với bản thân game thì cần phải được cân nhắc cẩn thận.”
Mạnh Sướng cố gắng đặt mình vào tổng giám đốc Bùi, cân nhắc xem nếu là tổng giám đốc Bùi thì sẽ thiết kế phương án tuyên truyền như thế nào, đồng thời cũng vừa trải nghiệm chi tiết nội dung game, cẩn thận thưởng thức.
Thứ Hai, ngày 5 tháng 11.
Bùi Khiêm đến văn phòng như thường lệ, chuẩn bị xem sơ lược các báo cáo công việc của từng bộ phận, tiện thể chú ý một chút về tình hình tuyển dụng lần này.
Với sức ảnh hưởng của cuốn sổ đó, liệu số nhân viên được tuyển dụng lần này có gì khác biệt không?
Tất nhiên, Bùi Khiêm cũng biết rằng loại ý nghĩ này có thể là hơi quá lạc quan, nhưng mong đợi một số thay đổi vẫn không thành vấn đề.
Hơn nữa, sau khi Ngô Tân bị trách móc một trận liền đi về, không biết hắn đã suy nghĩ thế nào rồi.
Nếu có thể thay đổi được suy nghĩ căn bản của những người trong bộ phận nhân sự kia là tốt nhất, còn nếu không… thì chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.
Bùi Khiêm bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để điều chỉnh sự hiểu biết của mọi người về tinh thần của Đằng Đạt và điều chỉnh lại phương hướng sai lệch kia.
Chẳng qua là chuyện này không thể gấp gáp được, dù sao thì nếu lỡ mà dùng sức quá nhiều, có khi sẽ càng lệch hơn.
Cụ thể là làm như thế nào cần phải được bàn bạc kỹ hơn.
Đang suy nghĩ thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Bùi Khiêm ngẩng đầu nhìn lên, thấy người tới thế mà lại là Triệu Húc Minh.
“Hửm?”
Bùi Khiêm không khỏi có hơi kinh ngạc.
Bởi vì hắn biết rất rõ, tên Triệu Húc Minh này có thói quen cố gắng giảm bớt cảm giác hiện diện của mình, báo cáo công việc hay là mấy vụ xin chỉ thị bình thường đều là do Eric làm, bản thân hắn rất hiếm khi tự làm.
Hơn nữa, báo cáo lần này rõ ràng không phải như thường lệ.
Dưới tình huống như vậy mà chủ động tìm tới tận cửa, có thể nói là điều khá bất thường.
Hiển nhiên, Triệu Húc Minh cũng có hơi xấu hổ, đây là lần đầu tiên hắn báo cáo riêng với tổng giám đốc Bùi kể từ khi gia nhập Đằng Đạt, cho nên không khỏi căng thẳng.
Trước đây, Eric luôn có mặt, có Eric gánh vác áp lực, hắn sẽ an tâm ổn định mà phụ trợ ở phía sau, khá là thoải mái.
Nhưng bây giờ phải đối mặt trực tiếp với tổng giám đốc Bùi, hắn không tránh khỏi có hơi bồn chồn trong lòng, sợ tổng giám đốc Bùi sẽ bắt được nếu hắn nói gì sai.
“Có chuyện gì sao?” Bùi Khiêm hỏi.
Triệu Húc Minh gật đầu: “Tổng giám đốc Bùi, về phương án livestream giải đấu giao hữu toàn cầu GOG, ta đã gửi vào email của ngài rồi, nhưng vẫn chưa được phản hồi, thế nên muốn đến để xin chỉ thị một chút, ngài xem thử phương án này có khả thi không?”
Bùi Khiêm nghe mà cả đầu hoang mang.
Giải chung kết toàn cầu?
Phương án livestream?
Ồ, đúng rồi, xét theo thời gian thì quả thực đã đến lúc giải đấu giao hữu toàn cầu diễn ra lần nữa.
Bùi Khiêm thực sự không chú ý đến những chuyện này, bởi vì hắn có quá nhiều bộ phận phải chú ý, không thể quản lý được hết.
Đương nhiên, nghiêm túc mà nói, nếu như Bùi Khiêm thật muốn tìm thời gian để hiểu rõ hết tình huống của các bộ phận một lần, hắn vẫn có thể làm được.
Nhưng hắn không muốn làm điều đó.
Bởi vì quá mệt mỏi!
Mục tiêu của ta rõ ràng chỉ là đền một ít tiền, tại sao lại phải sống chết mà làm việc như vậy chứ?
Lỡ mà mệt đến sinh bệnh thì không phải là lỗ rồi sao?
Vì vậy, ngay từ đầu Bùi Khiêm đã nỗ lực tạo ra tính độc lập cho từng bộ phận, khiến các bộ phận này dưới tình huống hoàn toàn không có sự chỉ đạo mình cũng có thể hoạt động bình thường.
Ngay cả khi người phụ trách của các bộ phận này phạm sai lầm, Bùi Khiêm cũng không bao giờ chỉ trích họ mà ngược lại còn khen ngợi.
Bùi Khiêm tin rằng tình huống tốt nhất chính là những người phụ trách bộ phận này cứ thoải mái mạnh dạn đi tìm đường chết mà không cần phải xin lời khuyên về mọi việc, nhưng khi hắn muốn can thiệp, những người phụ trách này sẽ nghiêm khắc tuân theo yêu cầu của hắn mà làm.
Theo thời gian, các bộ phận khác nhau đã quen với việc sắp xếp công việc mà không cần đến sự hướng dẫn của tổng giám đốc Bùi.