Vì lúc Mạnh Sướng và Điền Mặc nói chuyện đã có suy nghĩ khá rõ rệt rồi, bây giờ chỉ viết ra suy nghĩ này mà thôi, hiệu suất cũng rất cao.
Hắn kiểm tra từ đầu đến cuối một lượt, khá hài lòng với kịch bản này.
Đương nhiên, thứ quay ra có thể thể hiện hoàn hảo nội dung trong kịch bản không thì khó nói, phải vừa quay vừa xem.
Cũng có thể điều chỉnh vài nội dung video tuyên truyền hiện trường.
Mạnh Sướng gọi điện cho Vu Diệu, báo rằng bối cảnh bên chung cư Sloth đã được sắp xếp xong.
Bối cảnh khác vẫn đang sắp xếp, bối cảnh ở cửa hàng kia vẫn đang quay một phần, đợi cảnh bên chung cư Sloth quay xong sẽ quay phần khác, cuối cùng cắt ghép là được.
Mạnh Sướng cảm thấy mình tràn đầy động lực, nói trong điện thoại với Vu Diệu: “Được, chuyện bối cảnh và quay phim ngươi cứ chuẩn bị tiếp, ta liên lạc một diễn viên, sáng mai chúng ta chính thức quay!”
…
Thứ năm, ngày 8 tháng 11.
Đinh Hi Dao dựa vào địa chỉ Mạnh Sướng gửi, đến phòng mẫu chung cư Sloth quay phim lần này.
Cả căn phòng mẫu đã được sắp xếp lại rồi, sắp xếp thành dáng vẻ như Mạnh Sướng yêu cầu, máy quay, đèn đóm đã đâu vào đấy, nhiều nhân viên bận rộn tới tới lui lui, xem ra hiệu suất rất cao.
Đinh Hi Dao hơi hoảng.
Vừa nghe Điền Mặc trong điện thoại nói nguyên nhân kết quả, Đinh Hi Dao hoàn toàn không dám tin.
Làm kinh doanh cũng được, còn làm nhân vật chính quay video tuyên truyền?
Chuyện này kỳ lạ quá đỗi!
Đinh Hi Dao rất rõ điều kiện của mình, mặt mày nàng cũng thường thôi, không thể nào so với nghệ sĩ được.
Nhiều người trong hiện thực trông có vẻ xinh đẹp, nhưng quay phim thì khác hẳn.
Đây cũng là điều rất nhiều người nói: Không ăn ảnh.
Rất nhiều người rõ ràng rất gầy, mặt rất nhỏ, lên máy quay cũng có thể bị kéo giãn ra, xấu hơn đôi ba phần.
Điều kiện này của mình có thể quay video tuyên truyền?
Điều này khiến Đinh Hi Dao cảm thấy cực kỳ không chân thật.
Nhưng Điền Mặc thề rằng chuyện này cực đáng tin, Đinh Hi Dao lại nhận được cuộc gọi của người phụ trách bộ phận quảng cáo và tiếp thị là Mạnh Sướng, đây mới là chuyện bán tín bán nghi.
“Đinh Hi Dao? Ta là Mạnh Sướng, hoan nghênh, hoan nghênh.”
“Lại đây, ta giải thích kịch bản cho ngươi”
Mạnh Sướng gọi Đinh Hi Dao sang một bên, tiện thể đánh giá nàng một chút.
Ngoại hình không thể nói là vô cùng xinh đẹp nhưng mặt tròn, tóc ngắn, ngũ quan cân đối, mắt rất to, gò má vun cao, tự nhiên cho người khác một loại cảm giác thân thiết.
Mặc trang phục công sở trên người, đây là do hôm qua Mạnh Sướng cố ý dặn dò, dù sao thì cũng muốn để lộ ra thân phận môi giới.
Mạnh Sướng đã xem qua ảnh trước, vốn dĩ cũng có chút lo lắng, bây giờ thấy người thật, cảm thấy người và ảnh khác nhau cũng không lớn nên mới thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện khuôn mặt, vẫn là rất quan trọng.
Tuy nói Mạnh Sướng thật sự không cần ngôi sao, chỉ cần người bình thường ,nhưng tướng mạo của người bình thường này cũng phải có yêu cầu, nếu khiến khán giả vừa nhìn đã thấy ghét thì phương pháp tuyên truyền Bùi thị đã sập ngay từ lúc đầu, không chơi nổi nữa.
Hai người đi đến ghế sa lon bên cạnh phòng mẫu chung cư Thụ Mộc ngồi xuống, Mạnh Sướng đưa kịch bản phim cho Đinh Hi Dao.
Cái kịch bản phim này rất mỏng chỉ có vài trang thôi, hơn nữa phần lớn nội dung đều là đang xếp cảnh, động tác, nét mặt, dường như không có lời thoại, chỉ có lời thoại của diễn viên với khán giả.
Đinh Hi Dao nhanh chóng lướt qua kịch bản phim.
Những cảnh này đối với nàng mà nói vẫn rất quen thuộc: Chăm chỉ làm việc đúng chức vụ, sàng lọc nguồn gốc căn nhà, băng qua ngõ hẻm, đi khắp xó xỉnh, đi xem phòng ốc; Giới thiệu những điểm đặc biệt của ngôi nhà cho khách hàng, nhưng khách hàng xoay người lại đi thuê chỗ khác, cúp điện thoại mất liên lạc; không được khách hàng thấu hiểu thậm chí bị chỉ thẳng vào mũi mà mắng, chỉ có thể cúi đầu xin lỗi, về đến nhà âm thầm lau nước mắt...
Nhìn từ bên ngoài, tựa hồ như đây là một đoạn video tuyên truyền đang cường điệu người môi giới vất vả đến cỡ nào, không dễ dàng biết bao nhiêu, đi trên con đường dịu dàng hòa nhã, hy vọng dùng những đoạn phim ngắn đã được sinh hoạt hóa nhằm gợi sự tha thứ và thấu hiểu của mọi người.
Điều duy nhất khiến Đinh Hi Dao cảm thấy có chút mới lạ so với hiện thực là bối cảnh liên quan giữa vị trí công tác và công ty, trên kịch bản phim không viết kĩ nhưng lại thêm một bản vẽ.
Bên trên bản vẽ là công ty rất nhỏ, không hề giống với các công ty môi giới khác có rất nhiều chức vụ công việc, những người môi giới ra ra vào vào, nhưng khu vực tiếp khách chỉ có một bàn tiếp tân tương đối cao, hai cái ghế dựa cao, còn có bàn trà và một ghế sô pha đơn tạo thành.
Nhìn từ mọi phương diện cái công ty nhỏ này chỉ có thể chứa được một người, trên thực tế tuyệt đối sẽ không tồn tại công ty môi giới này.
Nhưng Đinh Hi Dao cũng không nghĩ nhiều, nàng cảm thấy cái này dù sao cũng là đoạn video tuyên truyền mà đoạn video tuyên truyền tất nhiên vẫn phải điểm tô cho đẹp so với thực tế.
Giống như rất nhiều bộ phim điện ảnh, phim truyền hình, nhất định không thể giống với nơi làm việc thực tế? Chức vụ công việc chen chúc nhau, người đi làm còn buồn ngủ, tinh thần uể oải suy sụp, quay ra lại thành sự thật nhưng khán giả sẽ không hiểu ý.
Đoạn video tuyên truyền này hơn phân nửa là suy xét đến việc quay chụp y như thật, đồng nghiệp thì có vẻ dư hơi nhiều, cảnh tượng cũng sẽ tương đối loạn, cho nên dứt khoát cắt đứt tất cả, chỉ để lại cảnh cho một nhân vật chính.
Đinh Hi Dao không hiểu những thứ này nhiều nhưng phỏng đoán đơn giản một chút chắc là nguyên nhân như thế.
Dù sao thì đoạn video tuyên truyền chẳng qua là tuyên truyền, tô điểm một chút, còn có thể có kịch bản phức tạp sao?
Mạnh Sướng nói: “Có một chuyện nhất định phải nói trước, sau khi quay đoạn video tuyên truyền này, ngươi có thể bị mắng.”
“Nhưng cũng chỉ là có thể, khả năng này tương đối thấp, với lại cho dù bị mắng thì cũng sẽ tẩy trắng rất nhanh thôi.”