Lý Nhã Đạt khẽ lắc đầu: “Sao mà được?”
“Không phải nói đến vấn đề mô phỏng, thật ra cách chơi game nhiều như vậy, tương tự đôi ba chỗ cũng bình thường.”
“Quan trọng là không có sáng tạo, không có đột phá, không có can đảm thay đổi, đến cả bản thân còn chẳng chinh phụ nổi thì chinh phục người chơi kiểu gì?”
Câu này của Lý Nhã Đạt khiến Nghiêm Kỳ hơi xấu hổ.
Tuy giống như dội một gáo nước lạnh lên đầu, rất có tính công kích người ta, nhưng xem xét khách quan thì cũng có nhiều chỗ khiến đầu óc hắn tỉnh táo.
Sự thật là vậy.
Đối với game này, bản thân hắn không có kích động mãnh liệt luôn làm, chỉ cảm thấy đạt chuẩn mười nghìn tuổi, sao có thể thuyết phục người chơi, để người chơi cảm thấy khao khát không nguôi đây?
Nhưng trong lúc thay đổi suy nghĩ, Nghiêm Kỳ lại cảm thấy Lý Nhã Đạt đứng nói không biết đau lưng.
Nói sáng tạo thì có thể sáng tạo chắc?
Nếu sáng tạo như đi mua bó rau ngoài đường, thì mỗi năm có bao nhiêu game rác ra đời sao?
Thật sự nghĩ người chế tác làm game rác đều vì ý đồ xấu sao?
Đương nhiên, có người chế tác hoặc người đầu tư không thật sự hiểu, hoặc thật sự chỉ nghĩ đến tiền, nhưng cũng có nhiều người chỉ đơn giản là không có năng lực, không làm ra được game hay thì có thể làm sao đây?
Nếu ta có đầu óc như tổng giám đốc Bùi, ta cũng làm mỗi game mỗi thể loại, sau khi xong chuyện người chơi mua ào ào, đã biết bao.
Ai không muốn làm game độc quyền của mình? Ai không muốn phá đường mở núi? Ai muốn dựa dẫm người khác?
Chẳng phải quan trọng là không có năng lực này sao.
Dù sao thì gánh vác kế sinh nhai của mấy chục con người trong phòng làm việc, cái giá của sự thất bại quá lớn, thật sự không thể chịu được.
Nghiêm Kỳ cảm thấy, tuy Lý Nhã Đạt cũng là người trong giới game, nhưng dù sao thì cũng làm việc kết nối thôi.
Kết nối và nghiên cứu phát triển là hai thế giới khác hẳn nhau.
Dựa vào quan hệ bây giờ, kết nối là bên A, tự chọn ra game khiến mình hài lòng trong cả đống game này, nếu gặp chỗ nào không hài lòng thì có thể bảo doanh nghiệp nghiên cứu phát triển thay đổi.”
Mà nghiên cứu phát triển là bên B, khá thảm, ngoài số ít công ty có năng lực nghiên cứu phát triển mạnh, cũng có quyền lên tiếng ra, những công ty nhỏ khác đều không có cửa đưa ra chủ kiến, dù sao thì cũng dựa theo yêu cầu của bên kết nối thay đổi mới có tài nguyên tuyên truyền và đề cử.
Thật ra nền tảng game Triêu Lộ là nền tảng đứng ra kiếm tiền, có tư cách chính đáng, Lý Nhã Đạt là nhân viên làm việc ở nền tảng game, tính cách thế này cũng có thể hiểu được.
Nhưng quan trọng là phải suy nghĩ đến tình huống khách quan của Nghiêm Kỳ.
Nếu không thì chẳng phải phạm phải sai lầm “sao không có thịt ăn” sao?
Nghiêm Kỳ khẽ ho vài tiếng: “Chị Lý, ta cũng muốn làm kế hoạch sáng tạo, nhưng cũng phải suy xét đến điều kiện khách quan, chẳng phải sao?”
“Găm “Lưỡi Kiếm Của Đế Quốc” là một game mobile bình thường, ta định chuyển sang game một người chơi kiểu hành động, đây đã là mạo hiểm rất nhiều rồi, nếu không vững vàng, cứ theo đuổi sáng tạo, theo đuổi sự mới lạ, ta sợ bước đi này quá lớn, dễ bị lệch hướng.”
“Chẳng có chút tích cực nào, miễn cưỡng làm game hành động thì không được quá mức.”
Lý Nhã Đạt đẩy kính: “Trước khi làm “Quay Đầu Là Bờ”, đội ngũ cũng hoàn toàn không có kinh nghiệm làm game hành động.”
“Game trước đó chính là “Người Chế Tác Trò Chơi”, vốn không liên quan gì cả.”
Nghiêm Kỳ nghẹn lời: “À…”
“Chị Lý ngươi sao sánh ta với tổng giám đốc Bùi có phải hơi xem thường ta rồi không?”
“Ta mà có đầu óc như tổng giám đốc Bùi, ta cũng dám mạo hiểm, nhưng ta không có.”
Lý Nhã Đạt trầm mặc một lúc rồi nói: “Ngươi có từng suy nghĩ, cũng có thể là ngươi sai quan hệ nhân quả thì sao?”
“Ngươi nghĩ là tổng giám đốc Bùi là có suy nghĩ trước mới có can đảm thay đổi.”
“Nhưng cũng có thể tổng giám đốc Bùi có can đảm mới có suy nghĩ thay đổi thì sao?”
“Rốt cuộc là năng lực quyết định trạng thái hay trạng thái quyết định năng lực? Ngươi cảm thấy một người phải có trạng thái xác định trước hay là có năng lực thành thạo?”
Rõ ràng câu này của Lý Nhã Đạt tổng kết được do nàng làm việc ở Đằng Đạt lâu như vậy, theo tổng giám đốc Bùi học thiết kế game lâu như vậy.
Có phải tổng giám đốc Bùi là nhân tài thiết kế game không?
Đương nhiên rồi.
Nhưng nếu nói thành công của tổng giám đốc Bùi đều vì năng lực của hắn thì rõ ràng không khách quan.
Trên thực tế, điều tổng giám đốc Bùi khiến người ta ngạc nhiên nhất không phải là năng lực thiết kế game mà là sự quyết tâm và can đảm.
Lấy “Quay Đầu Là Bờ” làm ví dụ, tổng giám đốc Bùi không can thiệp quá nhiều vào chi tiết thiết kế game, chỉ nhất mạnh một điều là phải làm game khó, phải nâng cao hơn nữa.
Nguyên nhân rất đơn giản: Hoàn thiện chi tiết game, đây là việc mối nhà thiết kế chính, thậm chí nhà thiết kế kỹ năng bình thường trong tổ nghiên cứu phát triển đều có thể làm được, mà nâng cao độ khó của game, mạo hiểm người chơi chùn chân để kiên trì giữ quan điểm thiết kế này, chỉ có tổng giám đốc Bùi mới có thể làm được chuyện này thôi.
Chỉ có tổng giám đốc Bùi có quyết tâm và tầm nhìn bao quát cục diện, cũng chỉ có tổng giám đốc Bùi có thể chịu trách nhiệm như vậy.
Không chỉ có “Quay Đầu Là Bờ”, thật ra đa số game của Đằng Đạt đều đang đùa với lửa, đều mạo hiểm đứt gánh giữa đường.
Nhưng nếu không có quyết tâm này, vốn mấy game này sẽ không được ra đời, thậm chí thiết kế nháp cũng chẳng có.
Với lại trong công việc hàng ngày, tổng giám đốc Bùi cũng bồi dưỡng cấp dưới, cũng chỉ dẫn khuyến khích rất nhiều.
Tổng giám đốc Bùi rất hiếm khi cầm tay chỉ cấp dưới phải làm thế nào, thiết kế ra sao, suy nghĩ vấn đề kiểu gì, mà khuyến khích cấp dưới tư duy độc lập, dùng cách của bản thân để giải quyết vấn đề.
Cùng lắm là gợi ý một chút, để cấp dưới tự ngẫm ra.
Đồi với những cấp dưới không tự tin, tổng giám đốc Bùi sẽ luôn nói với hắn nhiều lần rằng, cứ yên tâm, ngươi chẳng có vấn đề gì cả.