Với tiền đề có lập trình viên chính và trình độ kỹ thuật đã được cải thiện rất nhiều, mọi người trong phòng làm việc đều tăng ca, rồi đập nồi bán sắt, dùng tất cả doanh thu của “Lưỡi Kiếm Của Đế Quốc” đập vào, hoặc là tái thế chấp phòng...
Cũng có thể phát triển được, chỉ là không xác định được thời gian.
có thể là một năm, cũng có thể là hai ba năm, thậm chí lâu hơn nữa.
Đó là tiền đề có lập trình viên chính và thời gian làm game sẽ rút ngắn đi rất nhiều.
Chỉ là làm như vậy quá liều rồi.
Hoặc là nói, ngu ngốc, không chừa cho bản thân đường lui nào cả.
Nghiêm Kỳ cảm thấy mình không thể như mấy thanh niên cứng đầu được, đành phải nghĩ biện pháp khác.
Ví dụ như... tìm đầu tư, tuyển nhân viên?
Bây giờ hắn thiếu cả người và tiền, cưỡng ép sản xuất game, nếu chất lượng không đạt tiêu chuẩn, vậy chẳng phải là lãng phí ý tưởng hay sao?
Nếu chỉ làm thành bán thành phẩm, Nghiêm Kỳ sẽ rất đau lòng.
Tuyển nhân viên khá dễ, suy cho cùng vẫn là vấn đề về tiền.
Trước đó Nghiêm Kỳ thành lập phòng làm việc này cũng kéo đầu tư, với lại cũng kiếm được tiền, hồi báo nhất định cho công ty đầu tư, theo lẽ thường thì kéo thêm đầu tư nữa cũng không khó.
Nhưng vấn đề ở chỗ, công ty đầu tư này xem như là số một số hai, cũng không có tài lực nhiều vậy, trước đó đầu tư cho Nghiêm Kỳ là vì Nghiêm Kỳ làm “Lưỡi Đao Của Đế Quốc” làm game mobile.
Một bước chuyển sang game hành động một người chơi, nguy hiểm lớn như vậy, công ty đầu tư muốn nhận cũng không nhiều.
Ai cũng biết rủi ro thất bại của game một người chơi rất cao, game một người chơi đầu tư nhiều, chế tác lớn càng cao hơn. Trong nước chỉ tổng giám đốc Bùi có thể đảm bảo làm game nào hot game đó thôi, công ty khác không được.
Huống chi mobile và kiệt tác 3A một người chơi có vốn đầu tư khác nhau.
Làm game mobile có thể vài triệu là đủ, 2-30 triệu cũng khá nhiều rồi, có thể gồm một phần phí tuyên truyền, nhưng kiệt tác 3A muốn đảm bảo thời gian game đại chuẩn tầm 20 tiếng, dù trình độ kỹ thuật như hiện tài, tùy tiện làm cũng phải hơn trăm triệu.
Dù có thể rút gọn quá trình, dù có thể dùng vài cách chơi lặp đi lặp lại, phối đồ và hệ thống khác kéo dài thời gian, nhưng chung quy kinh phí cũng mấy chục triệu đã là thấp lắm rồi.
Kinh phí nghiên cứu phát triển của “Quay Đầu Là Bờ” khá ít, đó là vì cả câu chuyện khá đơn giản, không phức tạp như “Thử Ly”.
Con đường này đã có tổng giám đốc Bùi đi rồi, Nghiêm Kỳ chỉ có thể đi đường khác thôi.
Mà đi vậy thì không đủ tiền.
Moi đầu ra nhiều tiền vậy?
Nghiêm Kỳ lại chìm vào hoang mang.
“Ể? Sao ngươi vẫn xoắn xuýt vậy? Vẫn chưa nghĩ ra à?”
Lý Nhã Đạt ra ngoài dạo, vừa khéo thấy Nghiêm Kỳ đang ngồi than ngắn thở dài ở chỗ làm.
Nàng thầm nghĩ, ngộ tính không kém vậy chứ?
Ta đã nói rõ với ngươi vậy rồi mà, dù không làm ra được chi tiết game cũng có phương hướng chung, dàn ý rồi chứ nhỉ?
Sao còn thở dài nữa?
Nghiêm Kỳ hơi lúng túng cười: “Chị Lý, có ý tưởng rồi nhưng ta gặp phải vấn đề nghiêm trọng hơn…”
“Không có tiền.”
Lý Nhã Đạt thoáng sững sờ: “Hả? Đã có ý tưởng rồi à? Ta xem thử xem.”
Nghiêm Kỳ nhích ra, Lý Nhã Đạt tùy tiện kéo một cái ghế sang, xem bản thảo thiết kế của “Thử Ly”.
Sau khi xem xong, Lý Nhã Đạt giơ ngón cái: “Khá quá nhỉ!”
“Ta cảm thấy ý tưởng này không tôi, chí ít khiến ta cảm thấy sáng mắt, bây giờ trên thị trường không có game thể loại này.”
Nghiêm Kỳ cười khổ sở: “Nhưng vô dụng thôi, muốn làm ra ý tưởng này một cách đầy đủ không cắt xén, kinh phí nghiên cứu phát triển cũng phải cả trăm triệu nhỉ?”
“Chắc chắn phòng làm việc nhỏ này của chúng ta không có, chỉ có thể tìm người đầu tư. Nhưng dù sao thì ngành game này cũng là ngành nguy hiểm, ai muốn đầu tư cả trăm triệu vào game một người chơi? Đầu tư năm ba trăm nghìn vào game mobile đã phải cân nhắc tới lui rồi.”
Lý Nhã Đạt trầm mặc một lát mới nói: “Có thể ta có cách giúp ngươi.”
“Vừa hay ta biết mấy nhà đầu tư, nhất là bên đầu tư Viên Mộng, quan hệ không tồi.”
Nghiêm Kỳ sững sờ, biểu cảm dần trở nên chấn động.
Hay lắm, vậy cũng được à?
Chị Lý quả là thâm sâu khó dò!
Ban đầu còn tưởng là nhân viên bình thường trong nền tảng game Triêu Lộ, kết quả người trong Đằng Đạt, đầu tư Viên Mộng cũng quen?
Đầu tư Viên Mộng, đó chẳng phải là công ty đầu tư của Đằng Đạt sao?
Chẳng lẽ Lý Nhã Đạt là nhân viên từ chức ở Đằng Đạt ra ngoài lập nghiệp?
Thế thì không thể, phúc lợi đãi ngộ của Đằng Đạt, sao lại có người chủ động từ chức?
Ừm, cũng có thể là có quan hệ với bên nền tảng game Triêu Lộ.
Nghiêm Kỳ không biết rốt cuộc người đầu tư sau lưng nền tảng game Triêu Lộ là ai, mấy ông chủ cấp cao này thần bí vô cùng, nhưng biết chắc một điều hắn không thiếu tiền.
Dam chơi như nền tảng game Triêu Lộ thì chắc chắn chủ không thiếu tiền.
Cũng có thể ông chủ sau lưng nền tảng game Triêu Lộ biết mấy nhà đầu tư này, mà Lý Nhã Đạt nhân viên cốt cán của nền tảng, cũng biết mấy nhà đầu tư này, có thể nói là vậy.
Nghĩ đến đây, hình như Nghiêm Kỳ thấy được tia sáng: “Thật ư? Thế thì tốt quá rồi!”
“Nhưng…”
Nghiêm Kỳ vẫn cảm thấy hơi không vững dạ: “Ta nghe nói đầu tư Viên Mộng cũng là một công ty đầu tư độc hành độc lập, có quy tắc, muốn lấy được đầu tư vẫn phải xếp hàng, với lại số tiền đầu tư cũng cố định, không thể đầu từ cả trăm triệu.”
“Huống chi, dự án game “Thử Ly” này vẫn chỉ là ở giai đoạn nháp thôi, đến cả demo còn chẳng có, dù có quan hệ của ngươi, muốn lấy được đầu tư cũng rất khó…”
Đối với nhà đầu tư, đầu tư là chuyện chính, phải nói về tỷ suất, không thể vì một câu của bạn bè mà tùy tiện đầu tư số tiền hơn trăm triệu được.
Nếu thật sự qua loa như thế, phỏng chừng người đầu tư này cũng sẽ bị phá sản nhanh thôi.
Nên, không phải không tin vào mối quan hệ này, quan trọng là chuyện này không phải chuyện nhỏ vay năm ba trăm đồng.