Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 2554 - Chương 2554. Ta Vẫn Không Nên Chỉ Điểm Nhỉ

Chương 2554. Ta vẫn không nên chỉ điểm nhỉ
Chương 2554. Ta vẫn không nên chỉ điểm nhỉ

Quan trọng là bản thân game này nghe có vẻ phức tạp nếu nó có thể phỏng thành công “Quay Đầu Là Bờ”, hai game này chênh lệch hơi nhiều.

Bề ngoài có vẻ đều có nguyên tốt chịu khổ, nhưng thật ra đi sâu vào thì khác biệt rất lớn.

Với lại bối cảnh câu chuyện là không tưởng, IP gì cũng không có, hình mẫu ban đầu cũng dựa vào triều đại không phổ biến trong lịch sử, đối với người chơi, bối cảnh câu chuyện này không có gì đáng để ý.

Cảm thấy không tồi!

Bùi Khiêm lại cầm phương án lên xem lại.

Cách chơi lúc đầu chịu khổ, sau đó cứ quét hình như không ổn lắm, nhưng suy xét hai điều, một là kiểu game này hiếm khi trở thành game phổ biến, hai là tài nguyên của game khổng lồ, mà kinh phí đội ngũ nghiên cứu phát triển không đủ nên tóm lại, khả năng kiếm tiền thật sự rất thấp.

Game có kiếm tiền được không là việc tương đối.

Đầu tư càng cao, độ khó của việc kiếm được tiền càng cao.

Vì quần thể người chơi nhiều như vậy, giới hạn trên định giá game rất khó đột phá, đầu tư càng nhiều có nghĩa là đảm bảo lượng tiêu thụ cũng càng cao, mà mỗi lần lượng tiêu thụ tăng lên thì độ khó sẽ tăng bội phần.

Tóm lại một câu là đáng để thử!

Sau khi Bùi Khiêm suy nghĩ một chốc mới nói: “Đầu tư tiền có thể đầu tư.”

Lý Nhã Đạt không khỏi vui vẻ.

Tổng giám đốc Bùi đồng ý rồi, thế thì chứng tỏ cách chơi của game này không thành vấn đề, hot được!

Nhưng đợi một lúc vẫn chưa được, Lý Nhã Đạt do dự hỏi: “Tổng giám đốc Bùi ngươi có ý kiến hay đề nghị gì không, hay có chỗ nào cần sửa chữa?”

Bùi Khiêm nhìn phương án rồi nhìn sang Lý Nhã Đạt.

Chỗ thay đổi?

Thật ra hắn rất muốn chỉ huy, nhưng nghĩ lại, xem mấy “thành quả” trước đó mình chỉ điểm cho Game Đằng Đạt và Game Thương Dương, vẫn nên nghỉ khỏe thôi.

Lỡ đâu tùy tiện chỉ điểm lại có hiệu quả vẽ mắt cho rồng, khiến game hot thì sao?

Thế thì tức chết.

Nên, Bùi Khiêm lắc đầu: “Là người đầu tư, đừng nhúng tay vào lung tung. Thứ như game, mỗi người có suy nghĩ khác nhau, dù sao cũng không phải game của Đằng Đạt.”

“Với lại, ta cảm thấy game này cũng được, không có vấn đề gì lớn.”

“Điều lo lắng duy nhất là một trăm triệu đủ không, nếu có thể thêm một chút thì tốt hơn.”

“Sức tưởng tượng là vô giá, sao có thể để tiền giới hạn sức tưởng tượng của một nhà thiết kế?”

Theo lẽ thường thì 100 là nhiều lắm rồi, nhưng đối với game thế này, rõ ràng đầu tư càng nhiều càng khó thu hồi vốn.

Nói cách khác nau 100 triệu mỗi khi thêm một số tiền sẽ khiến độ khó lãi tiền của game này tăng cấp.

Nhưng Bùi Khiêm lại không thể nói thẳng là muốn cho thêm tiền, thế thì không hợp lý lắm, dù sao thì người ta chỉ cần một trăm triệu.

Với lại hệ thống cũng đang chú ý, phải nghĩ cách bịp một chút.

Dự án này có chỗ tốt, hệ thống sẽ không lấy nó ra ngăn kết toán, đối với Bùi Khiêm, tiêu thì tiêu, thời gian dài không cần lo lắng nữa.

Nhưng cụ thể dùng lý do gì để móc tiền ra thêm thì tạm thời Bùi Khiêm chưa nghĩ ra, chỉ có thể để nhà thiết kế của game này tự nghĩ thôi.

Lý Nhã Đạt gật đầu: “Vậy à? Tổng giám đốc Bùi cũng cảm thấy vậy ư?”

“Thật ra, game kiểu này vẫn phải có đủ kinh phí nghiên cứu phát triển, hiểu quả làm ra mới tốt.”

“Cứ vậy đi, ta về bảo bên Nghiêm Kỳ làm chi tiết phương án, thêm những nội dung đã cắt trước đó, lưu trình game, thiết kế ải thêm vào luôn, trang bị, đạo cụ, NPC, quái vật,... thêm vào tất.”

Bùi Khiêm bổ sung: “Chuyện tuyển người cũng phải sắp xếp sớm, dù sao thì sớm muộn gì cũng phải tuyển người, đừng làm một nửa mới phát hiện tiến độ quá chậm mới tuyển, thế thì không được.”

Đối với công ty game, vốn nhân lực là điểm đầu của vốn nghiên cứu phát triển.

Tuyển người càng nhiều, chi tiêu hàng ngày càng lớn, tuyển sớm tốn tiền sớm, tuyển nhiều tiêu nhiều.

Dù sao thì dự án lớn thế này, lại là đội ngũ mới cần phải mài giũa, thời gian nghiên cứu phát triển không rút ngắn được, tuyển người sớm cũng sẽ không khiến quá trình nghiên cứu phát triển bao nhiêu, có thể tiêu tiền nhiều hơn.

Lý Nhã Đạt hơi cảm động.

Tuy nàng đã dự liệu được tổng giám đốc Bùi có thể sẽ đầu tư cho game này, ủng hộ ước mơ của Nghiêm Kỳ, nhưng không ngờ tổng giám đốc Bùi lại rộng rãi vậy, một trăm triệu cũng thôi đi, còn muốn thêm tiền.

Nhưng nói thật, hiệu quả game thế này, thật sự là phá vỡ nhờ tiền.

Ban đầu lúc Đằng Đạt làm “Quay Đầu Là Bờ”, nền tảng cũng dày lắm rồi nên nội dung game cũng khá đơn giản, quá trình game không thể xem là dài, giá bán cuối cùng của game cũng không cao.

Nhưng bây giờ, quy mô của Đằng Đạt đã không còn như trước nữa.

Có thể tổng giám đốc Bùi thấy được phòng làm việc nhỏ của Nghiêm Kỳ đang gặp khó khăn, nghĩ đến trạng thái lúc mới lập của Đằng Đạt, nên mới quyết định ra tay giúp đỡ?

Không thể để dự án “Thử Ly” có điều gì hối tiếc!

Quả nhiên, tổng giám đốc Bùi giải quyết vấn đề đầu tư khác với những người đầu tư khác.

Người đầu tư khác đều là nghĩ xem làm sao để bớt vốn, làm sao để để bỏ ra vốn thấp nhất mà có được hồi báo lớn nhất, nên lúc gặp dự án thế này, chắc chắn phản ứng đầu tiên là làm sao để ép vốn xuống, phản ứng thứ hai là can thiệp vào dự án, can thiệp vào sáng tạo.

Nhưng tổng giám đốc Bùi thì khác, gặp phải vấn đề thế này, phản ứng đầu tiên là xem có đủ tiền không, có cần tuyển người nhanh không, với lại dù tổng giám đốc Bùi là nhà thiết kế game đại tài, cũng tôn trọng suy nghĩ của người thiết kế gốc, hoàn toàn không có can thiệp vào sáng tạo!

Chỉ có thể nói, thân phận số một của tổng giám đốc Bùi vẫn là nhà thiết kế, sau đó mới là người đầu tư.

Nói cách khác dù tổng giám đốc Bùi là người đầu tư, cũng là người đầu tư khác hẳn tính chất những người đầu tư khác.

“Vâng tổng giám đốc Bùi, thế ta đi truyền lời, để nhà thiết kế soát lại phương án một lượt, bổ sung mấy ý trước đó cắt bỏ, làm game này hoàn chỉnh.”

“Ặc… hay đợi Hạ Đắc Thắng về để Hạ Đắc Thắng đi nói?”

Hết chương 2554.
Bình Luận (0)
Comment