“Tác giả, tiến cử nội bộ được không? Ước mơ cuối cùng của ta là được đến bộ phận Game Đằng Đạt làm việc!”
Trước đây tất cả mọi người đều thúc giục Vu Phi ra sách mới, nhưng bây giờ? Không giục nữa.
Thậm chí rất nhiều người cảm thấy, sách mới này ra hay không ra cũng đều không quan trọng.
Bây giờ có việc đáng quan tâm hơn!
Vu Phi hơi bất đắc dĩ giải thích.
“Ta có thể chụp hai bức ảnh nội bộ cho các ngươi, tóm lại không khác với ảnh chụp trên mạng.”
“Chỗ trống? Ờm, đó không phải là chỗ của những người đã nghỉ phép và không đến làm việc. Đó là những ‘ngôi mộ’ do những người phụ trách được chuyển từ bộ phận game sang bộ phận khác để lại.”
“‘Quay Đầu Là Bờ 2’ tạm thời không phát triển dự án... Cái này cần theo ý kiến của tổng giám đốc Bùi.”
“Nội dung game mới và thời gian phát hành không thể tiết lộ, đây là bí mật.”
“Ta chỉ có thể nói game mới hiện nay vẫn còn trong giai đoạn phát triển căng thẳng, công việc cần làm phía sau còn rất nhiều, phỏng đoán lạc quan nhanh nhất cũng phải hơn hai tháng.”
“Mọi người kiên nhẫn thêm chút nữa, dù sao cũng phải bảo đảm chất lượng game.”
Nghe nói còn phải đợi thêm hơn hai tháng, mọi người cũng đều rất lạc quan, cảm thấy hiệu suất này rất cao rồi.
“Được rồi, không phải chỉ hơn hai tháng thôi sao? Hoàn toàn có thể đợi, ta đã qua ải mười lần ‘Vĩnh Đọa Luân Hồi’ rồi.”
“Thế thì… nếu hiện tại đang trong giai đoạn phát triển căng thẳng nhất, tại sao tác giả ngươi còn ở đây tám chuyện? Mau cút đi phát triển game đi!”
“Đúng vậy, nhanh đi làm việc cho tốt vào, người phụ trách phòng game của Đằng Đạt đi làm cũng không được lười biếng!”
“Đi làm mà biếng, đám người chơi bọn ta là nhóm không đồng ý đầu tiên.”
“Phát triển game tuy vất vả, nhưng cũng không thể không viết sách mới được! Cùng lắm là cho phép ngươi viết ít đi một chút, cùng không yêu cầu gì nhiều, trước đây một ngày mười nghìn chữ, bây giờ một ngày chín nghìn chín trăm chữ đi!”
“Game chưa làm xong, sách mới cũng không ra, sao còn dám tám chuyện? Nhanh đi làm việc!”
Nhìn thấy những độc giả không có lương tâm nói như vậy, Vu Phi xém chút phun ra máu.
Đám người này, trước đây chỉ thúc giục sách mới, bây giờ thì hay rồi, ngay cả game cũng thúc giục!
Kịch bản này không giống như trong tưởng tượng!
Chẳng phải mọi người thông cảm cho nỗi vất vả của ta, tỏ vẻ rất khoan dung, sách mới cũng tùy ý viết, mỗi ngày một hai ngàn chữ là được rồi không phải sao?
Vu Phi lặng lẽ offline.
Hắn vừa định bắt đầu làm việc, ngẩng đầu một cái vừa hay lại nhìn thấy Hồ Hiển Bân.
So với lúc tháng trước khi hắn mới tới, Hồ Hiển Bân trông đen hơn, cũng gầy hơn, nhưng tinh thần lại khá phấn chấn, có cảm giác như được tái sinh.
“Anh Hồ quay về rồi?” Vu Phi vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, còn vui mừng cái gì nữa?
Trước đó hắn ngóng trông Hồ Hiển Bân quay về, mong sao có thể hoàn thành việc bàn giao công việc và vững vàng quay trở lại viết sách.
Kết quả bây giờ thì hay rồi, Hồ Hiển Bân đã bị thuyên chuyển công tác đến Tuwei Live, mà giấy ủy nhiệm của mình cũng đã tới, bây giờ căn bản không phải là thay thế, mà là nhà thiết kế chính thuộc biên chế của Game Đằng Đạt.
Những người khác của game Đằng Đạt cũng chú ý tới Hồ Hiển Bân.
“Lão Hồ! Xem ra tinh thần không tệ!”
“Buổi tối cùng đi ăn tiệc chia tay đi, bây giờ ta đi đặt chỗ, bên phía quán ăn gia đình Mính Phủ vẫn đặt được chỗ.”
“Trải nghiệm Chịu Khổ Travel thế nào, nói cho bọn ta biết đi?”
Dù sao cũng phải chuyển công tác, bữa cơm chia tay này nhất định phải ăn, đây là truyền thống của bộ phận rồi.
Nghiêm túc mà nói, truyền thống này hẳn là từ tổng giám đốc Bùi.
Bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ chỉ cần có lý do là nhất định phải ăn một bữa.
Mỗi một bộ phận đều có kinh phí riêng chuyên dành cho những hoạt động tương tự, bộ phận game cũng không ngoại lệ.
Hồ Hiển Bân xém chút muốn khóc lóc kể cho mọi người nghe về sự tra tấn và hành hạ vô nhân đạo mà hắn phải chịu đựng trong chuyến du lịch của Chịu Khổ Travel.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không thích hợp.
Nói rõ sự thật về sau ai còn đi?
Hắn yên lặng một chút sau đó nói: “Chuyện của Chịu Khổ Travel đợi buổi tối lúc ăn cơm trò chuyện với các ngươi.”
“Ta thu dọn đồ đạc đến Tuwei Live báo cáo.”
Sau khi ôn chuyện cũ với mọi người, Hồ Hiển Bân cầm ly nước, laptop và đồ đạc cá nhân lên chuẩn bị đến Tuwei Live báo cáo.
Mặc dù máy tính của công ty đều là ROF cao cấp, nhưng xét cho cùng, họ thỉnh thoảng phải làm việc tại nhà hoặc xử lý một số việc quan trọng nên hầu hết nhân viên đều có một chiếc máy tính xách tay khác.
Theo thông lệ trước đây, một số vật dụng cá nhân ít quan trọng hơn sẽ được giữ ở nơi làm việc, dấu vết sử dụng máy tính ở nơi làm việc không thay đổi.
Coi như là giữ lại kỷ niệm ở bộ phận game.
Tuy nói là đi báo cáo, thế nhưng tòa nhà Thần Hoa Hào Cảnh cách Tuwei Live cũng không xa, đi xe mười mấy phút là đến.
Tâm trạng Hồ Hiển Bân có chút thấp thỏm.
Bởi vì hắn chưa từng tiếp xúc nhiều với giám đốc Mã.
Theo hắn biết, giám đốc Mã là cánh tay đắc lực của tổng giám đốc Bùi, địa vị tương đối cao.
Ban đầu hình như cũng làm ở Game Đằng Đạt một khoảng thời gian ngắn, nhưng khi Hồ Hiển Bân nhậm chức trước đây, Mã Dương đã bị điều đến quán cà phê Internet Netfish.
Sau này, giám đốc Mã chia ra phụ trách quán cà phê Internet, đầu tư Viên Mộng, Tuwei Live và nhiều bộ phận khác, đồng thời cũng có những đóng góp đáng kể ở mỗi giai đoạn.
Nhất là lúc ở đầu tư Viên Mộng, khoản đầu tư vào IOI đã giúp Đằng Đạt kiếm được 500 triệu, điều này luôn được mọi người nhắc đi nhắc lại.
Không biết giám đốc Mã sẽ đưa ra yêu cầu gì với mình.
Hồ Hiển Bân ôm máy tính bảng của mình, đi qua vị trí thưa thớt phong cách Đằng Đạt của Tuwei Live, đến gõ cửa văn phòng giám đốc Mã.
Lờ mờ nghe được trong văn phòng truyền đến tiếng livestream thi đấu.
“Mời vào!”
Sau khi nghe tiếng đáp, Hồ Hiển Bân đẩy cửa vào.