Nghe câu này của Hồ Hiển Bân, mọi người ở hiện trường cũng có phản ứng khác nhau.
Đừng nói, thật sự có người tin.
Vì lời này của Hồ Hiển Bân thật sự có chút đạo lý.
Ngoài Trương Nguyên và số ít người phụ trách khác,nhân viên cốt lõi khác thật sự chưa tiếp xúc với thành quả nghiên cứu lý luận mới của Ngô Tân, về ý nghĩ sâu xa của Chịu Khổ Travel, cũng rối ren.
Nhưng có một điều mọi người đều thấy được, người đi Chịu Khổ Travel đều là người phụ trách các bộ phận Đằng Đạt, với lại toàn là người phụ trách từng cống hiến nhiều trong bộ phận quan trọng!
Tổng giám đốc Bùi thà trì hoãn thời gian làm việc của bọn họ cũng phải sắp xếp họ đi chịu khổ, vì sao vậy?
Rõ ràng dựa theo cách nói của Hồ Hiển Bân, lần này là một lần khảo sát và lựa chọn nhân viên ưu tú, là một lần khiêu chiến bản thân.
Với lại nếu nghĩ khác đi một chút, nếu tham gia Chịu Khổ Travel toàn là người phụ trách, mà trong đó có lẫn một nhân viên bình thường vào… chẳng phải là có cơ hội lộ diện trước mặt tổng giám đốc Bùi sao?
Đến lúc đó nếu Đằng Đạt muốn mở dự án mới, hoặc người phụ trách bộ phận điều đi nơi khác chẳng hạn, chắc chắn người để lại ấn tượng cho tổng giám đốc Bùi sẽ có cơ hội thăng tiến và đề bạt cao hơn!
Có vài người cảm thấy làm nhân viên bình thường rất tốt, nhưng có vài người vẫn hy vọng mình ở cương vị cao hơn để phát huy tài năng của bản thân.
Nên rõ ràng câu này của Hồ Hiển Bân cũng có đạo lý.
Mà một số người khác chẳng chút động lòng.
Đừng hòng lừa ta đi chịu khổ!
Mấy người này không muốn làm người phụ trách, cảm thấy cương vị hiện tại rất tốt, phúc lợi đãi ngộ đầy đủ, lượng công việc cũng được.
Về phần Trương Nam, nàng cười thầm.
Vì sau khi nghi lý luận của Ngô Tân từ chỗ Trương Nguyên, lại nghe lý do của Hồ Hiển Bân là biết trớt quớt, hoàn toàn bóp méo ý của tổng giám đốc Bùi rồi.
Tốp người phụ trách này lừa người ta đi chịu khổ mà khổ tâm quá nhỉ.
Thấy Trương Nam hơi buồn cười, khóe miệng Hồ Hiển Bân giật giật.
Biểu hiện trào phúng vậy là sao?
Đừng có cười trên nỗi đau người khác, bây giờ ngươi cũng là người phụ trách, dựa vào việc bây giờ ngươi phụ trách bộ phận GOG, ngươi cũng chẳng chạy thoát được Chịu Khổ Travel!
Hồ Hiển Bân khẽ ho hai tiếng: “Thế nào, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta nói không đúng sao?”
Trương Nam khẽ cười: “Đương nhiên không đúng rồi.”
“Thật ra cách kiểm chứng rất đơn giản, chỉ cần các ngươi chủ động xin đi Chịu Khổ Travel, xem thử tổng giám đốc Bùi có phê chuẩn không là biết.”
Theo lý luận của Ngô Tân, Chịu Khổ Travel là để chấn chỉnh quan niệm sai lệch của những người phụ trách cuồng công việc.”
Nếu chủ động xin tham gia Chịu Khổ Travel, thế chứng minh đã bệnh hết cứu rồi, cuồng công việc đã đến trạng thái vô phương cứu chữa rồi.
Đến lúc đó đừng nói đi Chịu Khổ Travel, bị làm khó làm dễ cũng không kỳ lạ.
Hồ Hiển Bân rất không phục: “Thật ra có khả năng không được duyệt, nhưng đó là vì Chịu Khổ Travel là cơ chế tuyển chọn anh tài, không phải ai cũng có cơ hội đi!”
“Báo danh rồi, nếu lý lịch không đủ, năng lực không đủ cũng chưa chắc sẽ được chọn, chẳng phải là chuyện rất thường tình sao?”
Hai người cứ ngươi một câu ta một câu, cảm thấy lời giải của mình không có vấn đề gì.
Những người khác liếc mắt nhìn nhau, trong thoáng chốc không biết nên nghe ai.
Vì ở khía cạnh đọc hiểu ý đồ của tổng giám đốc Bùi, những người phụ trách thật sự rất ít có tình huống có xung đột ý kiến lớn thế này.
Trước đó một người phụ trách đưa ra ý kiến, người phụ trách kia gật đầu đồng ý, sau khi bổ sung một phen, chẳng mấy chốc có thể thống nhất ý kiến.
Nhưng lần này, rõ ràng hai người nói có lý cả, với lại chẳng ai thuyết phục được ai.
Trương Nam vốn định giải thích lý luận của Ngô Tân cho Hồ Hiển Bân một phen, nhưng ở đây quá nhiều người, liên quan đến nội dung cốt lõi của tinh thần Đằng Đạt không tiện công khai nhiều, chỉ có thể tuyên truyền trong giới những người phụ trách thôi; Hai là nàng cảm thấy rõ ràng Hồ Hiển Bân không có ý tốt, ỷ rằng trong thời gian ngắn mình sẽ không đi Chịu Khổ Travel muốn hố người khác, cũng không muốn chia sẻ đáp án thật với hắn.
Nên, Trương Nam cũng không giải thích nhiều, hai người chẳng ai thuyết phục được ai, cũng không tranh luận tiếp, lật bài rất nhanh.
Có điều hiểu về Chịu Khổ Travel lại xuất hiện hai tiếng nói khác nhau, khiến tất cả mọi người ở hiện trường đều nhớ chuyện này.
…
Thứ sáu, ngày 16 tháng 11.
Nền tảng game Triêu Lộ.
“Nghiêm Kỳ đúng không? Xin chào, ta là Hạ Đắc Thắng, người phụ trách của đầu tư Viên Mộng.”
Trong phòng khách, Hạ Đắc Thắng bắt tay thân thiết với Nghiêm Kỳ.
Nghiêm Kỳ có cảm giác được chiều mà đâm lo, vì thời gian hắn gửi bản thiết kế mới hơn một tuần, nhanh vậy đã có câu trả lời rồi.
Thật ra trước đó Lý Nhã Đạt đã nói đơn giản với hắn rồi, nói trong thời gian tới bên đó sẽ trả lời, với lại đã nói Nghiêm Kỳ, bảo hắn sửa lại bản nháp thiết kế một chút, bổ sung thêm những vấn đề đã cắt trước đó.
Lý Nhã Đạt cũng không nói quá nhiều, chỉ nói viết chi tiết, nếu cuối cùng dự toán không đủ thì có thể chém tiếp, quan trọng là để người đầu tư có thể thấy được trạng thái tuyệt nhất của game này.
Tuy nói đã nói trước rồi, nhưng Nghiêm Kỳ cũng không ngờ đến nhanh vậy.
Quan trọng hơn là, người phụ trách của đầu tư Viên Mộng đích thân đến chứ không phải bảo Nghiêm Kỳ sang.
Tuy nói có thể cũng có suy nghĩ khảo sát phòng làm việc của Nghiêm Kỳ, nhưng cũng có thể nói là cũng cho chút mặt mũi!
Là kế hoạch của mình viết hay quá sao?
Nghiêm Kỳ không thấy vậy, có điều làm mới nhận thức của mình về Lý Nhã Đạt, cảm thấy người này thật sự quá đáng sợ, năng lượng phía sau thật sự ngoài sức tưởng tượng.
Thật ra hắn không biết, nguyên nhân kéo dài như vậy là vì lúc đó Hạ Đắc Thắng vẫn ở Thần Nông Giá, nếu về sớm vài hôm thì có thể qua sớm vài ngày rồi.
“Ta nói đơn giản về những nội dung mới bổ sung.”