Bởi vì có một số việc, dù có chuẩn bị tinh thần đến đâu đi chăng nữa thì khi đến hiện trường vẫn cứ như chưa sẵn sàng!
Trong đầu Kiều Lương không thể tự chủ mà nảy ra ý định lâm trận bỏ chạy, đồng thời hai chân bắt đầu không thể khống chế mà lùi về phía sau.
“Lão Kiều! Ngươi cũng đến rồi à, sớm thế.”
“Có thể nhìn thấy được ngươi rất là gấp gáp đó nha.”
Kiều Lương quay đầu nhìn lại và thấy Nguyễn Quang Kiến đang bước xuống xe với vẻ mặt tươi cười.
Giống như Kiều Lương, hắn cũng không mang theo nhiều hành lý, chỉ mang theo một cái túi nhỏ.
Dựa theo quy định của Chịu Khổ Travel, người tham gia Chịu Khổ Travel chỉ cần đến nơi là được, không cần mang theo bất cứ thứ gì, từ quần áo mặc, đồ ăn cho đến những dụng cụ cần thiết để huấn luyện, tất cả đều được cung cấp bởi Chịu Khổ Travel.
Khóe miệng của Kiều Lương hơi co giật.
Chúa mới “rất là gấp gáp” á!
Sở dĩ ta đến sớm hơn thời gian đã thỏa thuận một chút chủ yếu là để quan sát trước tình hình, nếu như tình hình không ổn thì ngay lập tức chuồn đi đấy!
Tuy làm như vậy có hơi trái đạo đức, nhưng dù sao thì cái mạng chó này vẫn quan trọng hơn.
Cùng lắm thì đến lúc đó xin lỗi tổng giám đốc Bùi và những người hâm mộ, kể cả khi phải trả một ít tiền!
Ta tin là mọi người sẽ hiểu.
“Ừm hứm, ngươi vào trước đi, ta cảm giác mình chưa chuẩn bị tâm lý xong.” Kiều Lương không thể tự chủ mà lùi về phía sau.
Nguyễn Quang Kiến có chút kinh ngạc: “Chưa chuẩn bị tâm lý xong á? Không sao, ta cũng chưa chuẩn bị tâm lý xong mà.”
“Thật ra ta cũng giống như ngươi thôi, cũng căn bản là không muốn đến chút nào, con người của ta ấy mà, ngoài việc sợ ma ra thì từ nhỏ ta đã được chiều chuộng, chưa từng gặp phải khó khăn gì, nhưng ta cảm thấy rút thì cũng rút trúng rồi, không đến thì cũng khá là đáng tiếc.”
“Nào, hai người chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, cổ vũ lẫn nhau và cùng nhau kiên trì đi!”
Nguyễn Quang Kiến vừa nói xong liền đi tới kéo Kiều Lương vào trong.
Khóe miệng Kiều Lương miệng đều đã lệch đi vì tức giận rồi.
Mẹ nó,ngươi còn có mặt mũi nói bản thân sợ ma!
Đây mà là sợ ma sao?
Rõ ràng là đã phấn khích không chịu được!
Lần này đoán chừng cũng gặp vấn đề tương tự, ngoài miệng thì nói là bản thân chưa bao giờ trải qua khó khăn, nhưng thực là đã leo núi, bơi lội và có khi còn nhanh hơn so với bất kỳ ai khác.
Tên lừa gạt! Ta sẽ không bao giờ tin tưởng ngươi nữa!
Kiều Lương không dám cử động, khát vọng sống sót khiến hắn chống cự lại sự lôi kéo của Nguyễn Quang Kiến, vẫn đang cố gắng thoát ra.
Vào lúc này, một chiếc ô tô khác dừng ở trước cửa, Diêu Ba từ trên xe bước xuống.
“Này, các ngươi cũng đến đây để tham gia Chịu Khổ Travel phải không? Ta là Diêu Ba, hai người là...”
Nguyễn Quang Kiến và Kiều Lương tạm thời dừng lôi kéo, đơn giản mà tự giới thiệu ngắn gọn bản thân một lượt.
Ba người vừa gặp đã thân.
Diêu Ba rất rất hứng khởi: “Đã sớm nghe nói đến tiếng tăm hai vị từ lâu rồi, thật may mắn, thật may mắn! Không nghĩ tới lại có sự trùng hợp như vậy.”
“Haiz, từ nhỏ ta đã được sống an nhàn sung sướng, cũng chưa từng gặp phải khó khăn gì, nghe nói hai vị đều đã được Palpitation Hotel của Đằng Đạt tôi luyện, mong có thể giúp ta vượt qua khó khăn trong vấn đề này.”
Mong ngươi có thể giúp ta vượt qua khó khăn trong vấn đề này.”
“Vậy chúng ta vào trong nhé?”
Nguyễn Quang Kiến gật đầu: “Được, đi thôi!”
Hai người không nói lời nào mà lôi Kiều Lương vào trong.
Ban đầu, Kiều Lương còn có chút phản kháng, nhưng khi nhìn thấy Diêu Ba tới, trong lòng hắn xảy ra dao động, thế nên cứ ỡm ờ mà bị hai người kia đẩy vào.
Bởi vì trước đó hắn đã tìm hiểu đại khái những người có trong danh sách này, biết Diêu Ba là cậu ấm của tập đoàn Kim Đỉnh, hắn nói mình sống an nhàn sung sướng, chưa từng gặp phải khó khăn gì, điều này đáng tin hơn so với Nguyễn Quang Kiến rất nhiều, Kiều Lương tin vào điều đó.
Đặc biệt là một câu nói của Diêu Ba “nghe nói hai vị đều đã được Palpitation Hotel tôi luyện” đã khiến Kiều Lương có chút không thể cử động.
Chân trước người ta vừa mới khen mình xong, kết quả bản thân lại chạy đi như một làn khói, vậy mà coi được sao?
Hơn nữa, nhìn thành phần của cái đội này đi, bao gồm một cậu ấm sống an nhàn sung sướng và một cô gái, Kiều Lương suy nghĩ một lúc, nếu như mình trở thành người duy nhất trong đội này bỏ chạy, sẽ thật xấu hổ biết bao khi nói ra sự thật!
Thế nên, sự xấu hổ đã nhanh chóng đánh bại lý trí, bị kéo vào hội trường.
Bao Húc, Tát Tử Nhiên và Lý Á Linh đã chờ đợi nhân viên rất lâu, mới có nhân viên chịu trách nhiệm đến tiếp nhận, đăng ký, phân phát quần áo và thiết bị, đồng thời giải thích cho bọn họ các hạng mục cần chú ý khác nhau trong quá trình huấn luyện.
Kiều Lương có chút không hiểu: “Sao chỉ có ba người chúng ta? Những người khác đâu?”
“Không phải là có người không tới đó chứ?”
Bao Húc cười khúc khích một tiếng: “Sẽ đến ngay.”
“Một người cũng không thiếu.”
Sau khi nghe được lời nói đầy tự tin của Bao Húc, Kiều Lương không khỏi có chút xấu hổ.
Đúng vậy, các nhân viên của Đằng Đạt có lẽ đã rèn luyện được ý chí cứng như sắt thép dưới sự lãnh đạo của tổng giám đốc Bùi, làm sao mà bọn họ lại có thể muốn trở thành kẻ đào ngũ như mình chứ?
Ý tưởng này của mình có hơi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy một chiếc xe buýt nhỏ dừng lại ở bên ngoài, các nhân viên Đằng Đạt tham gia Chịu Khổ Travel lần lượt xuống xe.
Tất cả mọi người đều có dòng chữ “hạnh phúc” viết đầy trên mặt, giống như những tù nhân bị áp giải đến nơi hành quyết.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều đã xuống xe, tài xế cũng bước xuống và bắt tay Bao Húc: “Tổng cộng có bảy người, tất cả đều có mặt ở đây, bàn giao hoàn tất!”
Bao Húc gật đầu: “Vất vả rồi!”
Hai người bọn họ tiếp nối liền mạch, tựa như giao ca.
Kiều Lương: “...”
Thì ra là mình hiểu sai rồi.