Có thể tìm thấy lối vào game trên giao diện chính của kính Doubt VR, vô cùng tiện lợi. Dù sao cũng là game do con trai ruột phòng làm việc Trì Hành làm ra, nên chút đãi ngộ này chắc chắn vẫn phải có.
Đẩy một cánh cửa ra và game chính thức bắt đầu.
Trong quá trình tải game, một đoạn CG mở đầu đã được phát trước.
Nói đúng ra thì đây không phải là CG mà là một video tuyên truyền đời thực.
Đinh Hi Dao có chút kinh ngạc: “Hả? Đây không phải là video tuyên truyền mà mình đã quay sao?”
So với phiên bản phát hành trực tuyến, video tuyên truyền này cũng không có nhiều thay đổi, ngoại trừ tựa game “Máy Mô Phỏng Môi Giới Bất Động Sản” và logo của phòng làm việc Trì Hành xuất hiện ở cảnh cuối.
Video tuyên truyền đăng trực tuyến trước đó không có tên game hay logo của phòng làm việc.
Đinh Hi Dao cảm thấy có chút xấu hổ khi xem màn trình diễn của chính mình, đặc biệt là khi nhìn thấy cảnh tượng nàng âm thầm lau nước mắt ở nhà, luôn cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình chưa đạt chuẩn.
Cũng không thể làm gì được, suy cho cùng nàng cũng không phải là diễn viên chuyên nghiệp, cho dù nàng diễn theo tình huống thực tế thì cũng khó thể hiện được cảm xúc một cách sâu sắc và nhiều tầng, điều này đương nhiên sẽ khó khăn để gây ấn tượng với khán giả.
Nhưng may mắn thay, đoạn video tuyên truyền này cũng không dài, rất nhanh chóng đăng nhập vào bối cảnh game.
Đinh Hi Dao phát hiện mình đang ở trong một văn phòng môi giới nho nhỏ.
Văn phòng có không gian không rộng và kết cấu cũng tương đối đơn giản, chỉ có một khu văn phòng tương tự quầy lễ tân, một cái bàn trà và khu vực tư vấn với hai cái ghế sô pha đơn, còn có một số đồ nội thất đơn giản.
Những cảnh này rõ ràng hoàn toàn khác với những cảnh tượng lúc làm việc mà Đinh Hi Dao từng làm môi giới bất động sản.
Bất quá ngẫm lại cũng có lý, dù sao đây cũng là game, đương nhiên sẽ điểm tô một chút cho môi trường làm việc thêm đẹp.
Nếu nó được làm dựa theo một văn phòng môi giới thực sự, người chơi có thể out khỏi game ngay khi vừa mở nó ra.
Trong game có một số chỉ dẫn thao tác cơ bản, bởi vì đây là một loại game kinh doanh hưu nhàn thế nên các thao tác trong game cũng vô cùng đơn giản, người rất hiếm khi chơi game VR như Đinh Hi Dao cũng có thể bắt nhịp nhanh chóng.
Bước tiếp theo là đi đến phía trước máy tính ở quầy lễ tân, thông qua điểm ấn trên màn ảnh máy vi tính mà mở tài liệu và thủ tục ra, kiểm tra tài sản, tiếp nhận ủy thác, đáp cầu dắt mối cho các ngôi nhà và khách thuê, đến các ngôi nhà bên kia để khảo sát thực địa, tìm hiểu tình hình rõ ràng và đợi khách thuê đến, sau đó giới thiệu đặc điểm của ngôi nhà cho khách thuê, tạo điều kiện thuận lợi cho việc giao dịch và cuối cùng là lấy trích phần trăm.
Có lẽ là vì sợ một số người mới chơi sẽ không biết làm sao nên game cũng trình bày rất chu đáo toàn bộ quá trình dưới dạng biểu đồ, cũng có thể hiển thị tiến trình của người chơi theo thời gian thực, có một giao diện chuyên dụng có thể xem bất cứ lúc nào.
Đối với Đinh Hi Dao - người từng có nghề nghiệp chính là môi giới bất động sản mà nói thì toàn bộ quá trình này quả thực rất dễ hiểu, đã thuộc như ăn cháo rồi, căn bản là không cần những thứ này nhắc nhở cũng có thể chơi một cách suôn sẻ.
Đinh Hi Dao dùng bộ điều khiển mô phỏng bàn tay của mình, chạm vào màn hình máy tính trong game, nhanh chóng xác định loại phòng và khách thuê mục tiêu.
Bởi vì là giai đoạn đầu của game nên Đinh Hi Dao có nguồn lực nhà ở rất hạn chế, chỉ có ba căn, hơn nữa những loại nhà ở này cũng tồn tại một ít “sai sót” .
Một căn có diện tích vô cùng nhỏ hẹp, một căn không hướng về phía Nam và thiếu ánh sáng, còn căn kia thì không đủ thông thoáng.
Sau khi Đinh Hi Dao suy nghĩ một chút, lựa chọn căn cuối cùng, ít nhất khuyết điểm này cũng tương đối chấp nhận được.
Không thể không nói game này khá là nhân từ, người chơi chỉ cần chọn một trong ba căn nhà mà mình hài lòng nhất là được rồi, không cần phải để ý đến hai căn còn lại.
Dựa theo cài đặt trong game, kho nhà ở này là tài sản này được chia sẻ, tương đương với việc hai căn nhà còn lại đã được sắp xếp cho các môi giới khác.
Mà ở thực tế, Đinh Hi Dao cũng thường xuyên gặp phải những ngôi nhà cũ không thể cho thuê lâu dài và khắp nơi đều có vấn đề, trường hợp này văn phòng vẫn phải vắt óc ra tìm cách bắt buộc cho thuê nó.
Giảm giá cũng được mà lừa dối cũng được, tóm lại vào thời điểm này phải hoàn toàn dựa vào các kỹ năng thần thông, một số người môi giới, dưới sự áp lực về hiệu suất, chắc chắn sẽ bắt đầu sử dụng bộ não của bọn họ và dùng một số phương pháp không mấy vẻ vang.
Xác định loại phòng chẳng qua chỉ là bước đầu tiên, bước tiếp theo là lựa chọn khách thuê và tiến hành khảo sát thực địa trước.
Có rất nhiều khách thuê để lựa chọn trong máy tính của game, bao gồm cả những người sống một mình hoặc những người ở chung với bạn bè hoặc người yêu, với các yếu tố khác nhau như tuổi tác, thu nhập,...
Những khách thuê khác nhau có mức độ kén chọn khác nhau về một ngôi nhà và những gì bọn họ quan tâm.
Ví dụ như một số người trẻ tuổi khó có thể tự nấu ăn, hầu như chỉ đặt đồ ăn ngoài, vì vậy ngôi nhà có căn bếp nhỏ cũng không hề bất lợi chút nào, bởi vì dù thế nào cũng sẽ không được sử dụng; nhưng đối với một số người thích nấu nướng mà nói, căn bếp nhỏ hoặc bị hỏng thì sẽ khó mà chấp nhận được.
Đinh Hi Dao suy nghĩ một chút, chọn ra ba nhóm khách thuê.
Đây cũng là một quy định cứng nhắc của cơ chế game, mỗi căn nhà có thể chọn tối đa ba nhóm khách thuê, nếu không thương lượng được với nhóm nào thì nhiệm vụ coi như thất bại, nếu thương lượng được nhiều hơn một nhóm khách thuê thì hai bên còn có thể đấu giá với nhau và tăng trích phần trăm cho bên môi giới.