Giờ hắn đang rất mệt mỏi rất khó chịu rất muốn trở về chiếc giường ấm áp và quấn chặt chiếc chăn nhỏ rồi ngủ một giấc.
Vừa đi tới đầu cầu thang đã nghe thấy tiếng ồn ào dưới tầng.
Mã Dương cực kỳ vui vẻ chạy lên lầu: “Anh Khiêm! Anh Khiêm, ngươi có ở trên lầu không?”
Giọng nói yếu ớt của Bùi Khiêm: “Sao vậy?”
“Có khách rồi! Rất nhiều rất nhiều khách luôn á!” Trên gương mặt Mã Dương tràn đầy vẻ hưng phấn.
Bùi Khiêm nhìn xuống dưới tầng, chỉ thấy rất nhiều khách hàng đang tập trung trước cửa quán cà phê internet Netfish. Nhiều người đã tràn vào đại sảnh tầng một, ai nấy đều lấy điện thoại di động ra điên cuồng chụp ảnh.
Có vài người vội vã tìm chỗ ngồi xuống để chiếm chỗ trước, có vài người không còn chỗ ngồi thì kiễng chân chụp ca sĩ trên sân khấu; mà nhiều người thấy tầng 1 sắp kín chỗ nên đã đi lên tầng hai!
Bùi Khiêm và Mã Dương gần như bị đám đông mãnh liệt tràn vào chặn kín lối về. Khó khăn lắm Hai người mới lách được xuống lầu rồi chuồn khỏi quán cà phê internet Netfish bằng cửa sau của lối đi dành cho nhân viên.
Vừa ra khỏi cửa thì thấy ngoài đường vẫn còn rất nhiều người đổ xô về đây.
Nhìn kỹ lại là hiểu.
Người từ các quán bar xung quanh và không ít hộ gia đình gần đây đều chạy tới!
Dạo này các quán bar xung quanh đang tổ chức chương trình giảm giá rượu, buổi tối chính là giờ cao điểm, kết quả đám người này mới uống được một nửa thì cả đám biết được việc của Trần Luỹ và quán cà phê internet Netfish!
Tin tức lập tức lan truyền, vừa hay quán ở ngay bên kia đường, chắc chắn họ đều muốn đến xem.
Đối với mức giá đắt đỏ của quán cà phê internet Netfish...
Không ai chê đắt cả. Vào chụp ảnh gửi cho bạn bè làm màu tí, dù tốn vài chục đồng gọi một ly rượu thì đã sao?
Từ xa nhìn vào đám đông đang nhốn nháo trong quán cà phê internet Netfish chính, hốc mắt Bùi Khiêm hơi ươn ướt.
Quán cà phê Internet đang yên đang lành của ta không còn nữa rồi!
Khó chịu quá!
“Hu hu hu...”
Bùi Khiêm thấy hơi mông lung, chuyện gì thế này, ta còn chưa khóc mà.
Kết quả quay đầu nhìn lại là Mã Dương đang khóc.
“Anh Khiêm, bây giờ cuối cùng ta cũng hiểu được ý nghĩa sâu xa của việc ngươi đưa Trần Luỹ đến Ma Đô rồi…..”
“Ngươi luôn tin rằng hắn có thể hot đúng không?”
“Anh Khiêm, trước đây ta đã hiểu lầm ngươi rồi hu hu hu...”
Vốn dĩ Bùi Khiêm rất muốn khóc nhưng thấy Mã Dương khóc chẳng khác gì một con hà mã, hắn lập tức không muốn khóc nữa.
Hết hứng rồi.
Bùi Khiêm rầu rĩ nhìn vào bên trong quán cà phê internet: “Trương Nguyên đâu?”
Mã Dương lau nước mắt: “Hắn với cửa hàng trưởng tiếp khách ở trong đó rồi. Nhiều người quá, ban nãy chúng ta bàn bạc cả rồi, tối nay chúng ta định sẽ mở cửa xuyên đêm!”
Bùi Khiêm: “... Không cần đâu, sức khỏe quan trọng hơn.”
Mã Dương vỗ vỗ ngực: “Yên tâm đi anh Khiêm, ba người chúng ta thay phiên nhau nghỉ ngơi, sau đó khẩn trương điều một vào nhân viên phục vụ từ các quán cà phê internet khác về, cho bọn họ gấp ba tiền tăng ca, không vấn đề gì đâu!”
“Ngươi vất vả dốc hết tâm huyết mới khiến quán cà phê Internet hot lên, sao chúng ta có thể phụ lòng ngươi được?”
“Nhắc mới nhớ, với tư cách là quản lý của quán cà phê Internet, ta và Trương Nguyên chưa từng san sẻ được nỗi lo lắng với ngươi, đúng là xấu hổ quá.”
“Lần này ngươi cứ yên tâm, mọi việc cứ giao cho chúng ta là được!!”
Khóe miệng Bùi Khiêm hơi co rút: “... Vậy ta thật sự cảm ơn ngươi.”
Mã Dương lau nước mắt, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt vừa to vừa dài: “Không cần đâu! Anh Khiêm, chúng ta không cần nhiều lời vậy đâu, chỉ cần hiểu trong là được rồi!”
Bùi Khiêm: “...”
Đúng là hết cạc mà.
Vẫn còn ba ngày, đêm nay có mở cửa cả đêm hay không cũng chẳng ảnh hưởng mấy.
“Được rồi anh Khiêm, ta đi làm việc đây. Dạo này ngươi vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi!”
Mã Dương lại quay lại quán cà phê internet Netfish bằng cửa sau của lối đi dành cho nhân viên. Nhìn bóng lưng rời đi của hắn, Bùi Khiêm cảm thấy mình thực sự cô độc đến khó nói thành lời.
…....
…...
Hôm sau.
Thứ hai.
Bùi Khiêm mở mắt ra đã là buổi trưa rồi.
Xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng hắn cũng hạ quyết tâm gọi bảng điều khiển hệ thống.
Có lẽ đêm qua quán cà phê internet Netfish đã trắng đêm không ngủ, chẳng biết đã bán được bao nhiêu đồ uống. Toàn bộ số tiền kiếm được chắc đã thể hiện trên quỹ hệ thống rồi.
Mà rạng sáng hôm nay, doanh thu game tuần trước cũng sẽ vào sổ.
Trước khi đi ngủ quỹ hệ thống vẫn còn trong tình trạng thua lỗ, lỗ hơn hai triệu mốt.
Bùi Khiêm phải dùng cả sức bú sữa mẹ mới tiêu được bằng đó đấy.
Theo kế hoạch ban đầu của Bùi Khiêm, quán cà phê internet Netfish chẳng kiếm ra tiền, mà tuần này doanh thu game có lẽ sẽ vào khoảng 1 triệu 6, cùng lắm cũng không thể quá 1 triệu 8.
Ban đầu thu nhập ròng hàng tháng của “Quỷ Tướng” và “Người Chế Tác Trò Chơi” là tầm 600.000 đến 700.000, “Pháo Đài Trên Biển” rơi vào khoảng 3,5 triệu. Nếu quy đổi sang thu nhập hàng tuần thì tất cả cộng lại cũng chỉ hơn 1,2 triệu.
Nền tảng chính thức đã thay đổi tỷ lệ phân chia, tính cả doanh thu từ DLC thì giới hạn trong lòng Bùi Khiêm là 1 triệu 8.
Doanh thu quán cà phê internet Netfish đêm qua cùng lắm chắc cũng chỉ 100.000 không hơn.
Một vài quán bar có mấy khoản chi phí như mấy nghìn đồng tiền sofa thì đúng là có thể kiếm được hàng trăm nghìn đồng nhưng quán cà phê internet Netfish thì không. Khoản tốn nhất là tiền đồ uống, nhân tiện có một số người lướt mạng mà thôi.
Khó khăn thực sự là hai ngày tới khi Trần Luỹ về, tiền boa đồ uống chắc chắn sẽ không thiếu.
Nhưng giờ Bùi Khiêm có nhiều nhân viên rồi. Nếu cần tiêu tiền gấp để tạo ra khoản lỗ bằng cách tiêu hết hơn 100.000, chắc vấn đề đó cũng không quá to tát.
Do đó Bùi Khiêm cảm thấy, nếu may mắn mình vẫn có khả năng bị lỗ một khoản nhỏ từ 300.000 đến 400.000.
Nếu vậy thì vẫn chấp nhận được.
Màn sáng xuất hiện trong tầm mắt của Bùi Khiêm.
‘Hệ thống Chuyển đổi Tài phú’
‘Ký chủ: Bùi Khiêm’
‘Tỉ lệ chuyển hoá lợi nhuận 100:1, tỉ lệ chuyển hoá thua lỗ 1:1’
‘Thời gian kết toán lần sau: 2 ngày sau’
‘Quỹ hệ thống: 6,27 triệu (↑ 1,27 triệu)’
‘Tài sản cá nhân: 45691.4’
“Miẹ nó!!!”