Kiều Lương cho rằng với tư cách là một người chơi game, từng tế bào trong cơ thể hắn như đã sống lại, đột nhiên tràn đầy động lực.
Không phải danh hiệu “người tu khổ hạnh” này được dành riêng cho hắn hay sao?
Thế nhưng khi nhìn thấy bảng ghi lại thành tích trong tập này, Kiều Lương lại thấy hoảng sợ.
Đến lúc đó, chẳng phải phía sau danh hiệu người tu khổ hạnh của bản thân hắn sẽ thêm một dòng chữ nhỏ “thành viên xếp hạng chót trong tập thứ hai” hay sao!
Thế thì danh hiệu này không hề vinh quang chút nào mà mất mặt biết bao!
Tất nhiên, trong thông báo không hề giải thích chi tiết về cách “thành tích được ghi lại”, bởi vậy viết rõ về thứ hạng cũng được coi là ghi lại, mà viết rõ các danh hiệu đại loại như “xuất sắc” hay “nổi bật” cũng được coi là ghi lại, song về mặt tâm lý thì kiểu viết sau dễ chấp nhận hơn.
Dù nói như thế nào đi chăng nữa thì Kiều Lương đều cảm thấy mình phải nỗ lực hơn nữa.
Hắn đâu thể tham gia chuyến du lịch đau khổ mà xếp hạng chót được!
Kiều Lương đang tự khích lệ bản thân thì đột nhiên nghe thấy Diêu Ba buồn phiền nói: “Hầy! Đăng ký full mất rồi!”
“Tập đoàn Kim Đỉnh mới đăng ký có mười mấy người mà đã full mất rồi?”
“Không ngờ cư dân mạng mở miệng chê ỏng chê eo, thế nhưng lúc thật sự đăng ký thì ai nấy đều nhiệt tình hơn bất cứ ai.”
“Thôi bỏ đi, chỉ đành đợi tập sau vậy. Ta phải bảo bộ phận nhân sự lưu ý một chút, lần đăng ký sau phải đăng ký nhiều hơn mới được.”
Diêu Ba cảm thấy tiếc đứt ruột, hạn ngạch 200 người mới có vài tiếng đã full, điều này cho thấy Chịu Khổ Travel được chào đón như thế nào.
Do hắn ra tay chậm rồi!
“Đã full mất rồi?” Không chỉ Diêu Ba, ngay cả Kiều Lương và những người khác ở đây cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Đặc biệt là đám người Chu Tiểu Sách, họ cảm thấy tam quan của mình vỡ vụn luôn rồi.
Bởi vì phần lớn mọi người trong nội bộ Đằng Đạt đều cảm thấy chuyến du lịch chịu khổ này đơn giản chỉ là thứ mà Bao Húc làm ra để giày vò tra tấn người khác, nếu như thật sự mở đăng ký, đừng nói là thu phí năm mươi nghìn, cho dù miễn phí thì cũng chưa chắc có ai tới đâu nhỉ?
Tổng giám đốc Bùi ủng hộ sản nghiệp này cũng là vì yêu chiều và dung túng Bao Húc.
Thế nhưng từ tình hình hiện tại, có vẻ như người ngoài rất nhiệt tình với việc đăng ký thì phải?
Chẳng lẽ… tổng giám đốc Bùi thật sự nhìn ra được giá trị kinh doanh đằng sau Chịu Khổ Travel? Dự án mà Bao Húc dùng để hành hạ người khác cũng có thể biến thành một mô hình kinh doanh hoàn toàn mới?
Chẳng lẽ đây chính là sức hút của vị thần kinh doanh?
Chu Tiểu Sách nói nhỏ với Vương Hiểu Tân: “Tổng giám đốc Bùi đỉnh thật đấy, không ngờ thứ như Chịu Khổ Travel mà cũng có thể trở thành một sản nghiệp? Có khi nào chúng ta đã trách nhầm anh Bao? Thực ra anh Bao muốn bắt đầu sự nghiệp một cách nghiêm túc?”
Vương Hiểu Tân bèn cười “ha ha”: “Cho dù có trách nhầm thì cũng là trách nhầm tổng giám đốc Bùi, liên quan gì đến anh Bao! Một người bụng dạ nhỏ nhen như anh Bao có thể nghĩ đến việc biến Chịu Khổ Travel thành một sản nghiệp ư? Ta cảm thấy ngươi đánh giá hắn quá cao rồi, tất cả đều là nhờ vào tầm nhìn xa trông rộng của tổng giám đốc Bùi.”
Chu Tiểu Sách gật đầu: “Ừm, nói như vậy cũng có lý.”
“Nhìn theo hướng tích cực thì đây là một tin tốt đối với chúng ta, dù sao thì vốn dĩ chúng ta cũng đã chịu khổ, hiện tại còn có thể lấy được danh hiệu người tu khổ hạnh và một số phúc lợi, nói tóm lại thì vẫn được hưởng lợi!”
“Thế nhưng ta vẫn cảm thấy rất khó hiểu, rốt cuộc ở đâu ra mà nhiều người đăng ký đến như vậy? Tuy rằng danh hiệu ‘người tu khổ hạnh’ và những phúc lợi kia khá hấp dẫn, song con số năm mươi nghìn đồng dù sao cũng là hàng thật giá thật, chịu khổ hai tháng cũng là hàng thật giá thật, không đến mức nhiều người tới tranh giành nhau như vậy chứ?”
Vương Hiểu Tân khẽ lắc đầu: “Ngươi hỏi như vậy đã chạm đến điểm mù kiến thức của ta rồi, nếu biết thì ta đã đạt đến trình độ của tổng giám đốc Bùi rồi.”
Chu Tiểu Sách ngẫm nghĩ một lúc mà vẫn không nghĩ ra được lý do đặc biệt thuyết phục nào, chỉ đành tạm thời từ bỏ.
Đồng thời hắn cũng thầm thổn thức, quả nhiên không hổ danh là tổng giám đốc Bùi, bộ óc nhạy bén trong kinh doanh của hắn đúng là không ai sánh bằng!
…
Trong khi đó, tại văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Đằng Đạt.
“Không phải chứ, đâu ra nhiều người đăng ký tới vậy?”
“Cmn làm sao có thể full được ? Mấy người này bị điên rồi sao? Đầu óc có vấn đề à?”
“Năm mươi nghìn đồng mua lấy hái tháng chịu khổ? Tiền nhiều nên đốt chơi?”
“Nếu chê mình nhiều tiền quá thì ngươi có thể chuyển tiền vào tài khoản cá nhân của ta cũng được! Đưa tiền miễn phí cho Đằng Đạt thì có ích gì!”
“Hầy, tức chết đi được!”
Bùi Khiêm giận mà không có chỗ trút.
Buổi sáng hôm nay mọi chuyện vẫn còn ổn, nhưng chỉ sau vài tiếng đồng hồ, tình hình lại xảy ra một sự thay đổi long trời lở đất!
Ban đầu Bùi Khiêm còn vui vẻ chờ đợi danh sách đăng ký của Chịu Khổ Travel không full, trong trường hợp đó hắn có thể bố trí thêm cho nhân viên trong nội bộ tập đoàn Đằng Đạt, hoặc là thành lập nhóm ít người hơn, nói tóm lại dù thế nào thì cũng đốt được nhiều tiền hơn.
Hắn không ngờ được rằng lại full slot!
Hơn nữa xét theo số lượng người hiện tại, hắn không những không thể đốt nhiều tiền hơn, mà còn có khả năng phải cân nhắc tới việc mở rộng quy mô của Chịu Khổ Travel.
Hắn cũng đâu thể thật sự để người ta chờ đợi một năm trời được?
“Không được, ta phải gọi điện thoại hỏi Bao Húc để xem thử xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào.”
“Liệu có phải hắn làm chuyện gì đó ở phía sau nên mới dẫn đến hậu quả như này không!”
Đáng lẽ Bùi Khiêm rất tin tưởng Bao Húc, bởi vì dù gì Bao Húc cũng đã báo cáo trước chuyện tăng giá và cấp danh hiệu “người tu khổ hạnh”. Bùi Khiêm cảm thấy Bao Húc không giữ bí mật riêng giống như những người phụ trách khác, hắn cực kỳ đáng tin cậy.