“Tóm lại, sức mạnh tuyên truyền lần này chỉ có thể lớn hơn lần trước, tuyệt đối sẽ không nhỏ hơn, ngươi cứ yên tâm!”
Lý Thạch vốn không giỏi chuyện tuyên truyền lắm, nên lúc Trần Khang Thác đến nhờ hắn giúp đỡ tuyên truyền, phản ứng đầu tiên là vẫn sợ khó.
Nhưng nghĩ khác, lúc trước Palpitation Hotel khai trương, chẳng phải tổng giám đốc Bùi đã thì phạm sao?
Chỉ cần mô phỏng chút là xong!
Với lại còn có thể tiếp tục kinh nghiệm trước đó, điều chỉnh tuyên truyền hiệu suất thấp, đập tiền nhiều hơn vào cách tuyên truyền hiệu suất cao.
Phương án tuyên truyền này, có thể nói là không phải kiểu quá xuất sắc, không thể so được với bộ phận quảng cáo tiếp thị của Đằng Đạt, nhưng chung quy vẫn không thành vấn đề!
Bùi Khiêm lẳng lặng nhìn Lý Thạch, nghiến răng nghiến lợi nói: “... Ngươi rất thông minh.”
Rõ ràng Lý Thạch xem thành đánh giá chính diện nào đó, khẽ mỉm cười: “Đấy là đương nhiên.”
“Đúng rồi, tổng giám đốc Bùi, ta đã sắp xếp cho nhân viên của tư bản Phú Huy đi Chịu Khổ Travel rồi, đến lúc đó mong ngươi hãy chăm sóc nhiều hơn.”
Bùi Khiêm hơi khó tin nhìn về phía Lý Thạch, hơi cạn lời.
?
Hay thật, ta nói vì sao Chịu Khổ Travel lại bùng nổ.
Thì ra là ngoài Chu Mộ Nham còn có ngươi nữa!
Hai trăm người báo danh Chịu Khổ Travel, cuối cùng có bao nhiêu người ta chưa kéo ra?
Được rồi, đừng nói gì hết.
Trong thoáng chốc hận thù bùng nổ.
Tuy tổng giám đốc Lý có trong sổ nhỏ nhưng vẫn không bằng địa vị của Nguyễn Quang Kiến và Kiều Lương, nhưng chí ít ba luồng trào phúng này đã kéo thù hận ổn định.
“Ha ha, không thành vấn đề, ta sẽ nói với Bao Húc, đến lúc đó chắc chắn nhân viên của ngươi sẽ được ‘quan tâm đặc biệt’!”
Bùi Khiêm vừa nghiến răng nghiến lợi cảm ơn sự ủng hộ của hắn, vừa cân nhắc sắp xếp cho hắn thế nào.
Đáng tiếc bản thân Lý Thạch không báo danh Chịu Khổ Travel nên chỉ sắp xếp Chịu Khổ Travel không có khả năng lắm.
Vừa khéo lúc hai người đến bên ngoài tàu lượn siêu tốc trong nhà.
Thứ gọi là tàu lượn siêu tốc trong nhà, chắc chắn sẽ có kiến trúc bên ngoài cực đồ sộ.
Theo bình thường, tàu lượn siêu tốc trong nhà ở công viên chính, kiến trúc bên ngoài sẽ bố trí đặc biệt theo nội dung IP, ví dụ như tàu lượn siêu tốc trong nhà chủ đề phù thủy, bên ngoài sẽ chỉnh sửa thành lâu đài phù thủy tráng lệ, ngoài lâu đài vẫn có trấn nhỏ phù thủy chiếm diện tích lớn, cửa hàng sách phép thuật, cửa hàng bán đũa phép, đủ cả.
Sau khi du khách đến, dường như thật sự vào thế giới phù thủy.
Đương nhiên, vì vấn đề kinh phí Palpitation Hotel không sửa nhiều thứ như vậy, với lại dù đủ kinh phí cũng không đủ thời gian.
Nên dự án tàu lượn siêu tốc trông không có gì lòe loẹt, nhưng dù sao cũng chiếm đất rất nhiều, trông có vẻ không ấn tượng lắm.
Xem xét từ bên ngoài, kiến trúc bên ngoài dùng kết cấu thép lượng lớn, các khung thép sườn chống đỡ lẫn nhau, hình thành kết cấu theo mạng lưới, tạo cảm giác như một khoáng chất màu xám, với lại tuyến đường của mấy kết cấu thép không có cứng nhắc, mà có độ cong nhất định, có cảm giác uốn lượn cao thấp khác nhau.
Trên khung thép bọc một lớp vỏ nửa trong suốt, uốn lượn theo kết cấu khung thép, có đoạn lên cao, có đoạn xuống thấp, nhìn từ bên ngoài cao tầm hai mươi mét, nhưng có phần xuống thấp gần mười mét, cũng tầm ba mươi mét như Bùi Khiêm.
Nhìn từ bên ngoài, dù có xuất hiện của vài cảm giác khoa học kỹ thuật, lại có thể sáng tạo chủ đề “hang ổ Trùng tộc”.
Lúc đầu Trần Khang Thác thiết kế cũng suy xét xem có phải chỉnh sửa bên ngoài một chút, làm phù hợp với hành tinh màu đỏ không, nhưng sau khi suy nghĩ cảm thấy làm vậy hơi thô, giá trị thẩm mỹ quá thấp nên vẫn giữ phương án bây giờ.
Đến lối vào, Bùi Khiêm ngửa mặt đánh giá kiến trúc này.
Ừm, nhìn từ xa cũng không có cảm giác gì, nhưng nhìn gần thì vẫn hơi cao.
Nên vẫn có thể giữ độ đáng sợ nhất định nhỉ?
Tàu lượn siêu tốc cao ba mươi mét vẫn là tàu lượn siêu tốc thôi!
Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm nhìn về phía Lý Thạch: “Tổng giám đốc Lý, ngươi trải nghiệm dự án này chưa?”
Lý Thạch lắc đầu: “Chưa, lần trước ta đến dự án này vẫn chưa hoàn thành. Sau này vẫn luôn bận bịu chuyện cửa hàng bên ngoài, cũng chưa trải nghiệm.”
Bùi Khiêm không khỏi mỉm cười: “Thế thì vừa kéo, nếu không thì ngươi gọi mấy nhà đầu tư đến trải nghiệm chung nhé?”
Lý Thạch thoáng sững sờ: “Bây giờ?”
Bùi Khiêm gật đầu: “Đúng rồi, có thể gọi mấy người đến thì hay mấy người.”
May mắn bận việc không đến được thì thôi, nếu có thể đến thì đến, đừng chạy!
Lý Thạch lộ vẻ do dự: “Nhưng… tàu lượn siêu tốc hơi đáng sợ, ta có tuổi rồi đâu so được với người trẻ tuổi như các ngươi, hay là thôi đi.”
Bùi Khiêm khẽ cười: “Ha ha, không thành vấn đề, tàu lượn siêu tốc này chẳng đáng sợ chút nào, chơi vui lắm. Ngươi nói đúng không, Trần Khang Thác?”
Trần Khang Thác gật đầu: “Không sai, chẳng sợ chút nào, tổng giám đốc Lý ngươi cứ yên tâm!”
Bùi Khiêm gật đầu tán thưởng Trần Khang Thác, thầm nghĩ nhóc con này vẫn được lắm, biết giúp đỡ.
Được, thấy ngươi hiểu chuyện như vậy, để đến lúc ngươi đi Chịu Khổ Travel có thể bảo Bao Húc bớt chú ý đến ngươi.
Lý Thạch hơi xoắn xuýt, cuối cùng vẫn cảm thấy như gặp kiếp nạn, gọi mấy người phụ trách đầu tư Palpitation Hotel.
Có mấy người có chuyện không đi được, vì dụ như Xa Vinh đang bàn chuyện hợp tác mở chuỗi cửa hàng ở thành phố khác, sẵn tiện quan sát cửa hàng trải nghiệm mới mở, mua thêm một mở thiết bị VR nên không đến được.
Lý Thạch cũng không miễn cưỡng, gọi mấy nhà đầu tư đang rảnh sang đây.
Nhân lúc Lý Thạch gọi điện thoại, Bùi Khiêm kéo Trần Khang Thác sang một bên, hỏi nhỏ: “Tàu lượn siêu tốc có thể điều chỉnh tốc độ không?”
Trần Khang Thác gật đầu: “Có thể điều chỉnh, nhưng chỉ có thể điều chỉnh một chút thôi.”
Bùi Khiêm hơi thất vọng, nhưng vẫn nói: “Được, vậy kéo full cho ta!”
Hơn nửa tiếng sau, mấy người đầu tư cũng lục tục đến.
Mỗi người đều giống gà trống vểnh đuôi, tranh công trước mặt Bùi Khiêm.
Thật sự là tạc từ một khuôn của Lý Thạch.