Thấy người xếp hàng trước ba dự án không nhiều, nhưng đây đều là những người sắp vào trải nghiệm, vẫn còn nhiều người lấy số rồi đi chỗ khác đợi nữa!
May mà trong Palpitation Hotel cũng không phải chỉ có mỗi ba dự án này để chơi, du khách có thể uống cà phê hoặc dạo trong mê cung Hoàng Kim.
“Quái, mấy người này không đến tàu lượn siêu tốc xếp hàng mà chơi ba dự án cũ?”
“Theo lẽ thường, ba dự án cũ chơi chán rồi mới phải nhỉ?”
Bùi Khiêm chưa chơi ba dự án này, cũng không muốn chơi chút nào.
May mà lượt người hôm nay nhiều hơn bình thường, nhưng dù sao cũng là sáng thứ sáu, nên xe tham quan vẫn thuận lợi vượt qua khuôn viên của Palpitation Hotel, đi đến chỗ tàu lượn siêu tốc.
Kết quả đến đây, Bùi Khiêm hiểu ra vì sao có người chơi ba dự án cũ rồi!
Vì bên đây còn đông hơn!
Ba dự án ban đầu của Palpitation Hotel và tàu lượn siêu tốc cách nhau rất xa, hai bên đường đã được lấp đầy bởi các kiểu hàng quán, đương nhiên đều do tổng giám đốc Lý và mấy nhà đầu tư làm.
Trong mấy cửa hàng này toàn người với người, hệt như mấy con đường mua sắm nổi tiếng!
Đi về trước nữa thì tình huống càng thảm không nỡ nhìn.
Cửa dự án tàu lượn siêu tốc đầy người chen chúc.
Tuy nói dự án tàu lượn siêu tốc cũng rút số tại chỗ, xếp hàng trên APP, nhưng rõ ràng mọi người nhiệt tình quá đỗi, nhóm người đến sớm nhất đã chen ở cổng dự án, đợi chín giờ là lao vào trải nghiệm ngay.
Đến sớm một tiếng mà đã có nhiều người đợi thế này rồi, Bùi Khiêm khó tưởng tượng được đám người này đến từ mấy giờ.
Vừa khéo, có lối đi nhân viên, tục gọi là cửa sau.
Bùi Khiêm cũng sợ gặp người quen, đeo khẩu trang như bình thường.
Thấy sắp đến cửa sau dự án rồi, Bùi Khiêm nhắc nhở Lão Mã: “Trước đó ta nói ngươi đem khẩu trang theo có đem không?”
Muốn khiêm tốn thì hai người phải khiêm tốn chung, nếu không thì kỳ lạ lắm.
“Có đem!” Mã Dương rất đáng tin, lấy một cái khẩu trang ra đeo rất nghiêm túc.
Bùi Khiêm: “…”
Khẩu trang không có gì không ổn, đeo vào cũng không có gì đáng nói.
Nhưng quan trọng nhất là mặt Mã Dương dài quá, đeo khẩu trang vào che được phần trên lại lộ phần dưới.
Đeo vào như người bình thường, sau khi đeo khẩu trang vào che được mũi lại lộ cằm, trông cứ thấy quái quái, khiến người ta liên tưởng đến mấy gã biến thái để đồ lót lên đầu.
Bảo sao bình thường lão Mã ít khi đeo khẩu trang, điều kiện khách quan thế này cũng thật sự không ủng hộ lắm.
Nhưng cũng không phải vấn đề lớn, có ý là được.
Đến lối đi của nhân viên, quả nhiên bên này rất trống, gần như không có ai.
Rõ ràng mọi người lấy số xong, hoặc là đến xếp hàng ở cửa vào dự án, hoặc đến mấy cửa hàng xung quanh dạo, ai rảnh đâu đến chỗ lối đi nhân viên.
Dù sao thì du khách cũng không vào được, ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng cũng là “gần như không có người”, thỉnh thoảng có một hai người qua đường tò mò đi ngang, có thể là lạc được.
Bùi Khiêm không để ý, dẫn Lão Mã vào lối đi nhân viên.
Trần Khang Thác đã đến từ sớm rồi, dẫn hai người vào trong, trải nghiệm tàu lượn siêu tốc “kế hoạch Vân Tước”.
Chẳng mấy chốc, kết thúc một vòng.
Rõ ràng Mã Dương vẫn chưa hết kích động, vẫn đang cầm súng trường nhắm bốn phía, miệng phát ra mấy tiếng “chíu chíu chíu”.
“High! Anh Khiêm, dự án tàu lượn siêu tốc này chơi quá đã! Chúng ta chơi lần nữa đi!”
Bùi Khiêm sa sầm: “Ta không đi nữa, hôm khác rồi tính.”
Thật ra dự án tàu lượn siêu tốc này chơi rất vui, cảm giác nhập vai rất mạnh, nhất là lúc tàu lượn siêu tốc chuyển động nhau, xoay chuyển, đám trùng rợp trời tấn công đến, phối hợp với mô hình cảnh thật, khiến người ta căng thẳng kích thích, thậm chí còn chẳng thể phân biệt rõ đâu là thật đâu là ảo.
Tính tương tác cũng rất mạnh, liều mạng bắn súng bắn về đám trùng, cố gắng thoát khỏi vòng vây, khiến adrenaline tăng vọt, có cảm giác sung sướng như đắm mình trong game VR.
Với lại cái này còn kích thích hơn game VR, vì cơ thể vẫn cảm nhận được.
Súng có độ giật, có thể phát ra tiếng giống thật, xung quanh có hiệu quả âm thanh, hình ảnh mang đến trải nghiệm nhập vai, lại thêm cảm giác mất trọng lực khi tàu lượn siêu tốc vận hành, có thể có được trải nghiệm vẹn toàn.
Nhưng chuyện tệ là tệ ở chỗ “tính tương tác mạnh” này.
Bùi Khiêm đã biết rồi, tàu lượn siêu tốc này có tuyến đường khác nhau, du khách phải nghiêm túc bắn súng với có thể tiến vào tuyến đường khác.
Kết cục tệ nhất là chẳng làm được gì, gặp nguy hiểm được đội trưởng Tần Nghĩa dẫn khỏi ổ trùng, kết cục tốt nhất là bốn người đều rất mạnh, chọn tuyến đường đúng, như vậy có thể giết vào sâu trong ổ trùng, chém đầu nữ hoàng Trùng tộc.
Ngoài ra vẫn có vài kết khác, có thể xem đơn giản là cấp bậc khác nhau.
Đều chưa thể chém đầu thành công, có kết cục là rời khỏi hang động sâu hoắm đất bụi đầy đầu, mà có kết cục là đột phá vòng vậy từ trong ổ trùng, bay lên độ cao mấy nghìn mét, có thể thấy được biển trùng bên dưới và chiến đội con người chi chít bên dưới, mở mang tầm mắt.
Bùi Khiêm cân nhắc, tuy là hai người, có thể không đủ hỏa lực, không đánh được nữ hoàng Trùng tộc, nhưng phát huy chút chút, thấy được cảnh trên cao cũng không khó nhỉ?
Kết quả đánh thật mới phát hiện, hình như vốn không có lão Mã!
Nghe thấy lão Mã bên cạnh cứ luôn gào rú, vừa gào vừa bắn súng, nhưng bắn cả buổi trời rồi, đạn ngươi bắn đi đâu vậy?
Bùi Khiêm ôm súng trường bắn cực khổ, kết quả hoàn toàn chẳng cảm nhận được hỏa lực hỗ trợ từ Lão Mã.
Làm Bùi Khiêm nhớ đến cảnh chơi “Thần Khải” và GOG lúc đầu, hệt như không có người này…
Chỉ có thể nói Lão Mã vẫn là Lão Mã, tuy biến từ mặt siêu dài trước đó thành giám đốc Mã như hiện tại như sơ tâm vẫn vậy, dù chơi game gì cũng mãi mãi là một con gà.
Cuối cùng đánh ra được kết cục tệ nhất, vậy mà còn cần trải nghiệm lần nữa sao?
Phải biết rằng, kết cục này là khi tất cả du khách chẳng làm gì, không bắn súng, chỉ ngồi im tại chỗ ngắm cảnh thôi!