Khu vui chơi bình thường không làm được điều thứ nhất mà khu vui chơi siêu lớn không làm được cái thứ hai.
Rất nhiều khu vui chơi cỡ lớn, vì vốn đầu tư lớn, nên chắc chắn là trong tay có hẳn mấy tỷ, mấy chục tỷ, cả công trình xây dựng kéo dài mấy năm thậm chí mười mấy năm, không cho phép cũng không cần các cửa hàng tham gia vào.
Nhưng trong tiền đề Đằng Đạt không thể đạt đến quy mô đó, tổng giám đốc Bùi đã cực kỳ thông minh dùng mô hình mới thế này, nên mới có hợp tác với những cửa hàng đôi bên cùng có lợi, cũng có thể mang đến trải nghiệm tốt hơn cho du khách!
Sau khi phân tích một phen, Tiết Triết Bân càng tâm phục khẩu phục tổng giám đốc Bùi.
Có thể nói điều tổng giám đốc Bùi khiến người ta phục nhất là hắn không ngủ quên trên lĩnh vực mình đã thành công, mà từ đầu chí cuối sẽ phát triển theo hướng mới, với lại lần nào cũng có thể đưa ra mô hình kinh doanh mới.
Mà thần kỳ nhất là, mô hình kinh mới thế này chỉ có Đằng Đạt mới có thể thay đổi, những công ty khác không làm được.
Cái này rất thần kỳ!
Chả trách tổng giám đốc Lý vẫn luôn đầu tư theo tổng giám đốc Bùi, có thể sao chép đáp án chuẩn thì còn tự tốt sức giải quyết vấn đề à?
Lý Thạch nói: “Nếu ngươi có tiền để không thì cũng có thể đến gần đây mở cửa hàng, chỉ cần chia phần trăm cho Đằng Đạt theo quy định là được rồi.”
“Trần Khang Thác đã đi nói chuyện với bộ phận khác của Đằng Đạt rồi, mấy sản nghiệp của Đằng Đạt như quán cà phê Internet Netfish, Takeaway Netfish cũng sẽ mở chi nhánh ở đây.”
Tiết Triết Bân hỏi: “Thế chẳng phải sẽ có người khác thấy được cơ hội làm ăn, chạy đến ăn ké không trả tiền sao?”
Lý Thạch mỉm cười: “Thế thì không thể, ta và mấy nhà đầu tư khác mở cửa hàng ở đây sớm nhất, chúng ta đều tuân thủ quy định tổng giám đốc Bùi đưa ra, người sau còn dám đi quá giới hạn ư? Nếu thật sự có người to gan như vậy, mấy quán ăn ở Chợ Ăn Vặt bị Đằng Đạt bỏ rơi chính là vết xe đỗ của hắn!”
“Huống chi mảnh đất ở khu công nghiệp cũ này nghiên cứu phát triển được nhiều bộ phận liên quan đồng ý rồi, ngươi cảm thấy sử dụng nơi thế này, Đằng Đạt nói dùng tốt hơn hay những nhà đầu tư không biết từ đâu nhảy ra nói dùng tốt hơn?”
“Ngươi xem, phỏng vấn kìa.”
Tiết Triết Bân quay đầu nhìn, phát hiện có phóng viên vừa đến cửa quán cà phê, đang phỏng vấn khách hàng, phía sau có người cầm máy quay.
“Là dự án thành công cải tạo từ khu công nghiệp cũ, phản ứng của mọi người rất nhiệt tình, chắc chắn đài truyền hình sẽ tốn lượng lớn bút mực, chắc chắn sau này sẽ ủng hộ nhiều hơn.”
“Chắc chắn tổng giám đốc Bùi muốn xây dựng dự án mới ở nơi này cũng sẽ ngày càng thuận lợi.”
Tiết Triết Bân gật đầu, dường như thấy được dáng vẻ cả khu công nghiệp cũ thay da đổi thịt lần nữa.
Thành công của Palpitation Hotel vốn đã rất được rồi, bây giờ mới phát hiện, thì ra đó chỉ là bước đầu trong kế hoạch của tổng giám đốc Bùi thôi!
Hai người vừa uống cà phê vừa im lặng trải nghiệm sự thay đổi nghiêng trời lệch đất Đằng Đạt mang đến cho Kinh Châu.
Tiết Triết Bân cầm điện thoại lướt weibo chốc lát, đột nhiên lên tiếng: “Ài, tổng giám đốc Lý ngươi mau xem này, hôm nay tổng giám đốc Bùi có đến! Còn bị người ta chụp được nữa!”
Lý Thạch nhận điện thoại từ tay Tiết Triết Bân, thật vậy, lại là một bức ảnh bóng lưng mới.
Với lại người chụp còn phân tích một loạt về bức ảnh bóng lưng này, kết hợp với mấy bức ảnh “danh hoạ thế giới” trước đó, đưa ra kết luận: Hễ là dự án của Đằng Đạt, tổng giám đốc Bùi đều muốn đích thân trải nghiệm mới mở cửa đón khách!
Không những nói rõ tổng giám đốc Bùi vẫn luôn có yêu cầu nghiêm ngặt với dự án nhà mình, lấy bản thân ra làm ví dụ, cũng chứng tỏ hắn luôn quan tâm người dùng, đặt quyền lợi người dùng lên hàng đầu.
Quan trọng nhất là, từ đầu chí cuối tổng giám đốc Bùi đều im lặng làm tất cả, đảm bảo quyền lợi người dùng, chưa từng tuyên truyền, tiếp thị bằng lời nói mà vẫn luôn khiêm tốn, thậm chí là im ỉm.
Trong mấy bức ảnh này, bóng lưng tổng giám đốc Bùi ngược hướng với dòng người, chính là chứng minh tốt nhất!
Tiết Triết Bân không khỏi cảm thán: “Tổng giám đốc Bùi thật sự là người tài!”
“Cuộc sống tự nhiên phóng khoáng, tùy tiện thoải mái lại khiêm tốn thế này thật sự khiến người ta bội phục.”
“So với tổng giám đốc Bùi lập nghiệp từ tay trắng, bây giờ ta đảm nhận công việc còn chẳng xong, thật đáng hổ thẹn.”
Lý Thạch an ủi: “Không sao, cứ biết lắng nghe, từ giờ ngươi bắt đầu học tập theo tổng giám đốc Bùi nhiều hơn, đầu tư nhiều dự án liên quan đến tổng giám đốc Bùi, đương nhiên sẽ từ từ trưởng thành.”
“Dù sao thì thiên tài chẳng thầy dạy cũng tự có kiến thức như tổng giám đốc Bùi hiếm như sừng kỳ lân, lông phượng hoàng, người bình thường như chúng ta có thể cố gắng đuổi theo bước chân thiên tài đã khó khăn lắm rồi.”
Tiết Triết Bân gật đầu: “Được, ta cũng chuẩn bị đầu tư chút tiền, mở cửa hàng gần đây!”
…
Thứ hai, ngày 31 tháng 12.
Bùi Khiêm trong văn phòng xem thảo luận về Palpitation Hotel rợp trời mạng, xem đến mức đần mặt ra.
Tình huống gì đây?
Các ngươi thảo luận về tàu lượn siêu tốc “hành động Vân Tước” chơi vui cỡ nào cũng thôi đi, sao thảo luận gì mà “Palpitation Hotel mở ra mô hình mới kết hợp khu kinh doanh và khu vui chơi” nữa?
Còn có cảnh nữa, ai chụp nữa đây!
Ta thật sự không nghĩ nhiều vậy đâu, ta chỉ đơn giản là dẫn Lão Mã đi trải nghiệm tàu lượn siêu tốc trước đó chưa chơi mà thôi, khen ta vậy chi?
Bùi Khiêm đều sắp bị khen ngượng chết, muốn dùng đầu ngón chân đào ra một căn hai phòng.
Quan trọng là có nhiều người tin như vậy thì kỳ lạ quá đỗi!
Đương nhiên, mấy danh ảo này không phải chuyện khiến người ta bực bội nhất.
Tệ nhất là, lại có một tốp cửa hàng vào khu công nghiệp cũ, vả lại cửa hàng nào cũng nộp “phí bảo kê” lên hết.
Bùi Khiêm rất khó hiểu, các ngươi mở thì mở đi, đưa tiền cho ta làm gì?