“Mấy hôm trước ta còn dành thời gian báo danh đi thử, kết quả lên trang chính thức xem thử, hay thật chứ, vốn không có mở. Lên mạng tra thử, nói là đặt trước đã đầy rồi, chậm tay một chút là không giành được.”
“Không biết lần sau mở đặt trước là lúc nào, với lại báo rồi cũng không biết sắp xếp đến bao giờ!”
Thôi Cảnh hơi ngạc nhiên: “Ể? Ngươi muốn đi?”
“Cái này có gì vui mà đi, đi toàn chịu khổ! Không tin ngươi hỏi Hoàng Tư Bác xem, hắn từng đi rồi.”
Lộ Tri Diêu nhìn về phía Hoàng Tư Bác: “Vậy à? Bên Chịu Khổ Travel thế nào? Thật sự khổ thế sao?”
Hoàng Tư Bác trầm mặc chốc lát, sau đó nói một cách nghiêm túc: “Ừm… thật sự hơi khổ, nhưng cũng nhận được rất nhiều…”
Thôi Cảnh không khỏi trợn mắt há mồm.
Hay thật đấy!
Mấy người từng đi Chịu Khổ Travel, ai cũng biến thành mấy kẻ điên cuồng vậy!
Với lại kỳ lạ nhất là, người từng đi Chịu Khổ Travel đều sẽ biến thành một kiểu trạng thái chồng chất thần kỳ, cũng có thể gọi là “Nỗi khổ của Schrodinger”:
Khi mình đi hoặc nói với những người không liên quan đến Chịu Khổ Travel, thì chắc chắn mấy người này sẽ nói rằng cái này hoàn toàn là tiêu tiền tìm khổ, quá vất vả;
Nhưng nếu nói với mấy người có ý muốn đi hoặc tò mò về Chịu Khổ Travel, bọn họ sẽ nghiêm túc nói, Chịu Khổ Travel có nền tảng văn hóa phong phú và nội hàm tinh thần sâu sắc, rất đáng đi.
Ác, quá ác!
Ngươi tưởng người khác không biết bụng dạ các ngươi sao? Chẳng phải muốn lừa người khác đi chịu khổ chung các ngươi sao?
Vở kịch vụng về như vậy, nếu là người có IQ bình thường chắc sẽ không mắc lừa nhỉ?
Lại nhìn sang Lộ Tri Diêu, càng nghe càng phấn khích.
“Ồ? Leo núi? Sinh tồn dã ngoại? Kỳ này ở đảo còn có lặn nữa?”
“Kiều Lão Thấp, Nguyễn Quang Kiến, Diêu Ba với mấy người phụ trách Đằng Đạt đều đi rồi?”
“Thế thì trên thực tế là trại huấn luyện tinh anh Đằng Đạt rồi, bảo sao người bình thường muốn đi cũng không có cửa!”
“Có thể nói với tổng giám đốc Bùi cho chúng ta một kỳ không?”
Hoàng Tư Bác miễn cưỡng cười cười, nói một cách đường hoàng: “Ta có thể báo cáo với tổng giám đốc Bùi, tin chắc tổng giám đốc Bùi nghĩa khí, chắc chắn sẽ khắc phục khắc phục khó khăn, sắp xếp cho mọi ngươi một kỳ.”
Lộ Tri Diêu rất phấn chấn: “Tốt quá rồi! Thầy Thôi, ngươi cũng đi cùng chứ?”
Thôi Cảnh lắc đầu như trống bỏi: “Xin lỗi, làm phiền rồi, hẹn gặp lại!”
Hay lắm, ta đâu có mất não như các ngươi, chơi game ở quán cà phê Internet sung sướng biết bao, ai lại đi đến rừng sâu núi thẳm, ra đao hoang chịu khổ!
Các ngươi muốn chết thì chết một mình, chớ lôi ta theo!
Thôi Cảnh sợ bọn họ nói đề tài này mãi chẳng ngừng, vừa khéo thấy món được đưa lên, vội nói: “Được rồi được rồi, mọi người ăn đi thôi!”
Mọi người đến từ sớm, nói chuyện một hồi cũng hơi đói, bèn bắt đầu ăn ngay.
Mấy món đắt đỏ hiếm có trên bàn này đều được phục vụ không giới hạn, muốn ăn gì thì lấy, với lại cái nào cũng ngon.
Thậm chí Thôi Cảnh thấy hơi khó chọn: Sau khi ăn một món ngon cảm thấy rất ngon, lại muốn ăn miếng nữa; Nhưng món khác cũng rất ngon, ăn thêm miếng nữa sẽ chiếm diện tích dạ dày không ăn được mấy món khác.
Sau khi ăn chút đồ lót dại, Trương Tổ Đình nâng ly trước: “Đáng tiếc hôm nay tổng giám đốc Bùi bận việc không đến được, nhưng ta tin trái tim tổng giám đốc Bùi vẫn ở cạnh chúng ta.”
“Ta đề nghị, chúng ta cùng nâng ly kính tổng giám đốc Bùi một ly!”
Mọi người nhao nhao hưởng ứng, ai nấy đều nâng ly của mình lên.
Tụ tập ở nhà hàng Vô Danh vẫn luôn tự do, muốn uống rượu thì uống rượu, muốn uống nước hay nước ép đều được, mục đích chủ yếu của mọi người là ăn, dù là rượu ngon hay nước ép cũng thôi đi, đều đến để ăn thôi.
Không ai có thể ép người khác uống rượu.
Đây là quy định tổng giám đốc Bùi đưa ra khi tụ họp lần đầu tiên, nên đến giwfo cũng biến thành quy ước ngầm, mọi người tự giác tuân thủ quy tắc ngầm này.
Ăn nhiều là vinh quang chứ không phải uống nhiều là vinh quang.
Sau khi uống rượu và đồ uống xong, mọi người bắt đầu nhao nhao bật chế độ ‘ba hoa’, vừa ăn vừa nói.
Lộ Tri Diêu cũng cảm thán: “Thật ra bộ phim ‘Người Kế Nhiệm’ này, ta vốn muốn cảm ơn tổng giám đốc Bùi thôi, dù sao thì hai bộ điện ảnh trước đó là “Ngày Mai Tươi Đẹp” và “Sứ Mệnh Và Lựa Chọn” đã giúp ta rất nhiều, để cảm ơn mà, đóng vai quần chúng miễn phí cho ‘Người Kế Nhiệm’ cũng nên làm thôi.”
“Không ngờ, lợi ích của vai tôm tép này cũng lớn đến vậy!”
“Nói là cổ vũ tổng giám đốc Bùi, cuối cùng vẫn được tổng giám đốc Bùi và anh Hoàng kéo bay lên, thật xấu hổ.”
Trước đó “Sứ Mệnh Và Lựa Chọn” thành công, số tiền Lộ Tri Diêu kiếm được không nói đến, quan trọng là hot lên, độ nổi tiếng càng cao, con đường diễn xuất càng rộng mở hơn.
Đoàn phim đến tận cửa mời hắn đóng phim quá nhiều, chọn kịch bản cũng đau hết cả đầu.
Nhưng Lộ Tri Diêu vẫn giữ nguyên tác kiên định: Tất cả đều dựa vào phim của tổng giám đốc Bùi, lịch chiếu xung đột sẽ không nhận!
Lần trước đến Kinh Châu ăn ké, Lộ Tri Diêu hỏi chuyện phim mới của tổng giám đốc Bùi, kết quả tổng giám đốc Bùi nói, phim mới phải quay ở Mỹ, với lại không có vai hợp với Lộ Tri Diêu, nếu diễn cũng chỉ là vai quần chúng là Hoa duệ thôi.
Lúc đó Lộ Tri Diêu nghĩ, chắc chắn tổng giám đốc Bùi xem mình như người ngoài rồi.
Có phải tổng giám đốc Bùi nghĩ bây giờ mình có địa vị cao rồi, nên không nhận vai quần chúng nữa không?
0
Tuyệt đối không thể!
Vai quần chúng của đoàn khác chắc chắn không nhận, nhưng vai quần chúng của tổng giám đốc Bùi nói gì cũng phải nhận!
Con người không thể vong ân phụ nghĩa, vai tôm tép này không được lương lậu mấy, vì nhân tình hai bộ điện ảnh trước, nhất định phải diễn.
Không chỉ mình diễn mà còn kéo cả đám Trương Tổ Đình, Lâm Gia Cường diễn chung!
Thế mới có tình huống cả đám người đến “Người Kế Nhiệm” diễn quần chúng.
Đạo diễn Chu Tiểu Sách cũng rất có tài, giao cho mấy người này những cảnh hết sức phù hợp trong “Người Kế Nhiệm”.