Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 2790 - Chương 2790. Tổng Giám Đốc Bùi Và Giám Đốc Mã Gặp Phải Chuyện Lớn Gì Rồi? (2)

Chương 2790. Tổng giám đốc Bùi và giám đốc Mã gặp phải chuyện lớn gì rồi? (2)
Chương 2790. Tổng giám đốc Bùi và giám đốc Mã gặp phải chuyện lớn gì rồi? (2)

Ngô Tân và Hác Vân ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút lại gấp rút làm việc.

Tổng giám đốc Bùi hao tâm tổn sức vì sự phát triển của công ty, ngươi phụ trách chúng ta có thể lười nhác được à?

Cố gắng làm việc!

Lúc này, trong văn phòng tổng giám đốc.

Hai người Bùi Khiêm và Lão Mã đang nhìn tệp tài liệu trống rỗng trước mặt, mắt to trừng mắt nhỏ.

Luận văn tốt nghiệp này viết kiểu gì đây!

Nghĩ cả buổi sáng vẫn không tìm được đầu mối gì!

Vốn dĩ Bùi Khiêm muốn ở nhà viết, nhưng xem xét từ lịch sử hai hôm cuối tuần, trong sức hút của các loại game và tivi, hiệu suất quá thấp.

Bùi Khiêm lại muốn đến lớp tự học của trường, kết quả dậy muộn quá, giờ mà đến thì chắc chắn không còn chỗ.

Sinh viên đại học Hán Đông đều rất đam mê học tập, năng lực chiếm chỗ không hề yếu hơn năng lực học tập.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn đến văn phòng!

Nơi này vừa rộng rãi vừa thoải mái, trời lạnh còn có chăn để đắp.

Vừa khéo kéo Lão Mã đến cùng, có thể có chút bầu không khí học tập.

Nhưng hành động này không có hiệu quả tốt lắm, luận văn không viết được thì vẫn không viết được!

Sự thật chứng minh, không viết được luận văn, không liên quan đến môi trường.

Không liên hệ đến người khác lắm…

Bùi Khiêm lẳng lặng thở dài: “Lão Mã, làm thế nào đây.”

Mã Dương ngẩng đầu lên, trên mặt ngựa đầy vẻ bất ngờ: “Ể? Anh Khiêm, chẳng phải trước đó ngươi tràn đầy tự tin sao? Sao đột nhiên bắt đầu cụp đuôi rồi?”

Bùi Khiêm cười nhạt, xem ra Lão Mã hoàn toàn không biết tính nghiêm trọng của chuyện này rồi.

Nghĩ cũng phải, dù sao bây giờ chưa ai báo cáo tin khiến người ta bi thương này cho Mã Dương hay: Hắn và mình giống nhau, bị chia vào trong tay lão Khổng!

Luận văn tốt nghiệp này biến từ khó thành khó cấp địa ngục rồi.

Đương nhiên, độ khó này không phải hoàn toàn đến từ dạy dỗ và thái độ nghiêm túc dạy học của thầy Khổng, mà có phần lớn là đến từ sự quan tâm các khía cạnh.

Tổng giám đốc Bùi viết luận văn nát bét? Khiến thầy Khổng sửa đến mức hói đầu?

Cái này sẽ được viết bài và chia sẻ trên mạng!

Với lại, Bùi Khiêm cảm thấy rất hổ thẹn, dù sao nói một cách nghiêm túc, Lão Mã không cẩn thận bị hắn liên lụy, mới bị kéo lên thuyền giặc.

Bùi Khiêm nghĩ nghĩ, nếu mình không sáng lập Đằng Đạt, thế thì sẽ không làm ra sản nghiệp lớn thế này; Nếu quy mô không lớn thế này luận văn tốt nghiệp của mình cũng sẽ không được trường học coi trọng; Thế thì đương nhiên mình và Lão Mã cũng sẽ không bị phân sang chỗ thầy Khổng.

Như thế, bây giờ hắn và Lão Mã vẫn đang vui vẻ chơi đùa, chỉ cần làm luận văn tốt nghiệp như thi bình thường tầm sáu chục điểm là qua được rồi.

Nên Bùi Khiêm vốn hơi ngại nói tin xấu này cho Mã Dương nghe.

Nhưng hiện tại, Bùi Khiêm đổi ý rồi.

Vì sao có mình mình chịu áp lực này?

Ắt sẽ khiến Lão Mã cùng san sẻ chút áp lực, anh em tốt không nên xem như người ngoài!

Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm khẽ ho hai tiếng rồi nói: “Lão Mã, ngươi biết vì sao ta áp lực như núi đè không? Vì thầy Trương Duy nói, hai chúng ta được phân cho thầy Khổng! Luận văn tốt nghiệp để thầy Khổng đích thân kiểm tra, ta không hoảng được sao?”

“Ngươi nghĩ xem, trình độ của ngươi, luận văn viết ra được thầy Khổng xem, sẽ thế nào?”

Trên mặt ngựa của Mã Dương lộ ra biểu cảm mừng vui: “Ể? Vậy sao? Ý là luận văn của ta có thể được sự khẳng định của thầy Khổng?”

“Tốt quá rồi anh Khiêm, ta biết không theo nhầm người mà! Ngươi có thể liên hệ với thầy Khổng luôn, đỉnh vãi!”

“Có thầy Khổng, ta xem giáo sư nào dám chặn luận văn của ta! Đến lúc đó chắc chắn sẽ để hắn cảm nhận thế nào là ơn thầy như núi!”

Bùi Khiêm cứng đờ, trên đầu đầy dấu chấm hỏi.

?

Không phải, có phải mạch não của Lão Mã ngươi có vấn đề không?

Ta có ý này sao?

Vì sao ngươi tự tin vậy, chắc chắn luận văn của ngươi sẽ được sự khẳng định của thầy Khổng! Với lại sẽ ngươi nghĩ không ai dám chặn luận văn của ngươi?

Quá lạ!

Quả nhiên, dù gặp phải vấn đề gì, Lão Mã đều không nhảy số được.

Ài, quen rồi, quen rồi.

Bùi Khiêm cảm thấy mình thất sách rồi, Lão Mã không những không thể giúp hắn san sẻ áp lực mà còn khiến áp lực của hắn tăng lên.

Chỉ có thể đổi chủ đề: “Nên, luận văn của ngươi có hướng đại khái rồi sao??”

Lão Mã nói hết sức hùng hồn: “Không có!”

Bùi Khiêm cạn lời: “Thế mà ngươi còn bình tĩnh vậy!”

Mã Dương nói: “Vì đột nhiên ta nghĩ rõ rồi, anh Khiêm, ta có thể ôm đùi ngươi! Ngươi xem, Đằng Đạt đang thành công ở lĩnh vực văn hóa thế này, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng minh ngươi đã có dự định trước!”

“Ngươi muốn lấy sản nghiệp văn hóa nhà mình ra hô mưa gọi gió, viết luận văn tốt nghiệp chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”

“Đến lúc đó ta chỉ cần đứng sau lưng ngươi, chọn một góc độ chi tiết nghiên cứu một chút là được rồi nhỉ?”

“Nên chung quy vẫn dựa vào sự nỗ lực của anh Khiêm!”

Bùi Khiêm sững sờ: “Hả?”

Ngươi bình tĩnh vậy là vì ta?

Nghĩ khác đi, Lão Mã nói cũng hợp lý lắm.

Đằng Đạt trong mắt ngươi khác thế nào? Có hàng loạt sản nghiệp văn hóa như tiểu thuyết, điện ảnh, hoạt hình, game,... có game quốc dân độ thảo luận bùng nổ, lại có điện ảnh xuất sắc càn quét phòng vé thế giới!

Mà có thể nói mấy thành công này đều một tay tổng giám đốc Bùi tạo nên!

Gì mà Hoàng Tư Bác, Chu Tiểu Sách, Hồ Hiển Bân, Thôi Cảnh… đó đều là người công cụ trong tay tổng giám đốc Bùi mà thôi.

Trong phạm vi thế giới, có được thành công lớn như vậy trong lĩnh vực văn hóa rồi, còn viết luận văn tốt nghiệp gì nữa? Tùy tiện lấy một dự án ra viết đơn giản là được rồi chẳng phải sao?

Quá hợp lý!

Nhưng trong lòng Bùi Khiêm rất rõ, thành công của mấy dự án này chẳng liên quan gì tới bản thân hết!

Thậm chí hắn cũng rất muốn biết rốt cuộc sao mấy dự án này lại hot!

Đừng nói bây giờ, cuối tuần trước Bùi Khiêm đã ở nhà nghiên cứu mấy dự án này một phen rồi, chẳng tìm được đầu mối gì.

Có thể nói, tự tin của Mã Dương là đến từ sự tín nhiệm đối với Bùi Khiêm.

Hết chương 2790.
Bình Luận (0)
Comment