Nếu mình không làm theo yêu cầu của ông chủ, cuối cùng lại thành công thì mình vẫn có công với công ty;
Nhưng nếu mình làm theo ông chủ nói, cuối cùng thất bại thì ông chủ đâu có gánh cái nồi này, cuối cùng vẫn rơi lên đầu mình.
Thế thì, rốt cuộc ai chính xác hơn? Là ông chủ hay là tổng giám đốc Bùi của Đằng Đạt?
Thật sự là một câu hỏi nhiều vế.
Nên vấn đề bây giờ biến thành: Mình phụ trách phương án vận hành ‘Vết Đạn 2’, phải kiên trì thúc đẩy phương án vận hành của Đằng Đạt, đồng thời vẫn không thể bị ông chủ tóm được.
Suy nghĩ hồi lâu, Kim Vĩnh vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết hoàn hảo, nhưng cũng có thể đi hỏi người khác.
Kim Vĩnh gọi điện cho Triệu Húc Minh, chuẩn bị thuật lại đơn giản chuyện này, xin ý kiến của Triệu Húc Minh.
Mà nói được hai câu, lại bị Triệu Húc Minh ngắt lời: “Ngươi đợi chút, ta đăng ký hạn mức tăng ca trên mạng trước đã.”
“Được rồi, ngươi vừa nói gì vậy?”
Kim Vĩnh: “…”
Hay lắm, chuyện nhỏ thế này cũng phải đăng ký tăng ca mới được nói?
Chế độ quy định của Đằng Đạt này đủ nghiêm ngặt, không phục không được.
Kim Vĩnh mới thuật lại đơn giản những chuyện vừa rồi.
Triệu Húc Minh không khỏi cười ha ha: “Quả nhiên, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”
“Đối với đa số mọi người, đưa ra quyết định không liên quan đến lợi ích của mình, vẫn luôn phóng khoáng, nhanh trí, nhưng một khi liên quan đến lợi ích của mình, đương nhiên sẽ nhỏ nhen, bủn xỉn, tầm nhìn hạn hẹp.”
“Ai cũng vậy, không có ngoại lên, có điều là ông chủ, giám đốc Đinh có thể nhận được nhiều nhất nên cũng nhạy cảm với cái này nhất.”
“Người có ý chí sắt thép như tổng giám đốc Bùi, từ đầu chí cuối đều có thể chống lại sự thu hút, trước sau như một cực kỳ hiếm.”
Kim Vĩnh hỏi: “Thế… ta phải làm sao đây?”
Triệu Húc Minh nghĩ hồi lâu mới nói: “Chuyện này nói khó cũng khó nói dễ cũng dễ.”
“Nguyên nhân nói khó làm vì trên thực tế chuyện này vượt khỏi phạm vi năng lực của ngươi. Nó không chỉ là vấn đề vận hành, mà còn là vấn đề chức vị. Đương nhiên ngươi làm vậy sẽ bị kẹp giữa Đằng Đạt và tập đoàn Long Vũ, cũng làm trái với ý ban đầu của ngươi; Nếu ngơi không làm vậy, kết quả cuối cùng cũng chỉ bị đổi sạch, chuyện sẽ không thay đổi được gì.”
“Nếu từ đầu tới cuối ngươi không nhảy ra khỏi vòng tròn này, thế thì cấn đề này ngươi không giải quyết được.”
“Nhưng nếu ngươi có thể nhảy ra khỏi vòng tròn này, không làm một quân cờ kẹt giữa, thế thì tốt hơn nhiều.”
Kim Vĩnh không khỏi có tinh thần hẳn, gần như mở ra cánh cửa thế giới mới: “Thế thì ta phải làm thế nào?”
Triệu Húc Minh nói: “Rất đơn giản, ném nồi! Chỉ cần ngươi ném nồi cho Đằng Đạt, ngươi an toàn rồi, chuyện cũng được giải quyết.”
Kim Vĩnh hơi thắc mắc: “Ném cho Đằng Đạt? Ném, ném kiểu gì?”
Triệu Húc Minh khẽ cười: “Ta đi tìm người bên Đằng Đạt phụ trách dự án ‘Vết Đạn 2’, rồi liên hệ với mấy người bên Chu Mộ Nham, hàm ý của phòng làm việc Thiên Hỏa và tập đoàn Đằng Đạt, đăng một bản thông báo!”
“Lý do này cũng rất toàn vẹn: Bây giờ người chơi trên mạng không tin tưởng chúng ta nên phải đăng một bài thông báo giữ vững niềm tin của người chơi, loại bỏ dư luận trái chiều.”
“Nội dung thông báo là, game này là Game Đằng Đạt và phòng làm việc Thiên Hỏa hợp tác nghiên cứu phát triển, trong quá trình nghiên cứu phát triển và vận hành, toàn bộ đều theo chế độ của Đằng Đạt, nhất là khía cạnh hoạt động vận hành, cũng nghiêm túc dựa vào chế độ vận hành của Đằng Đạt.”
“Ba bên đã thỏa thuận, tuân thủ nghiêm túc mấy nguyên tắc khía cạnh hoạt động vận hành: Chỉ có thể giảm giá chiết khấu, sẽ không có hoạt động liên quan rút thưởng tiêu phí, hoàn trả nạp sẽ không, tất cả người chơi cùng giám sát!”
“Thông qua cách người chơi công nhân, cụ thể hóa nội dung mơ hồ, đẩy biên giới bên tập đoàn Long Vũ!”
“Đầu tiên loại bỏ hoàn toàn không gian của word game, thế thì sẽ không có người cần ngươi đi chơi word game nữa.”
Kim Vĩnh thoáng sững sờ rồi chợt tỉnh táo: “Tuyệt vời! Như vậy, cả thế cũng khác hẳn!”
Thế cục trước đó là tập đoàn Đằng Đạt và tập đoàn Long Vũ chơi 1VS1, Kim Vĩnh kẹp giữa, trong ngoài chẳng phải người.
Đằng Đạt yêu cầu đơn giản hóa hoạt động vận hành mà tập đoàn Long Vũ lại muốn làm thêm vài hoạt động, kiếm thêm chút tiền.
Tuy trong hợp đồng có quy định tương ứng, nhưng hoàn toàn không chừa không gian gì. Mà mấy không gian này biến thành chiến trường hai bên giằng co, bản thân Kim Vĩnh cũng không muốn thành đầy tớ của tập đoàn Long Vũ.
Trong quá trình này, hơn nửa là thái độ bên phòng làm việc Thiên Hỏa mập mờ, vì bọn họ cũng có gene mê hời, không thể nghiêng hẳn về một phía, rất có thể sẽ điều tiết hai bên, dính bùn. Về phần người chơi, bọn họ có thể sẽ không biết uẩn khúc bên trong, đương nhiên cũng sẽ không phát huy tác dụng mấu chốt.
Đằng Đạt trở mặt với tập đoàn Long Vũ vì sự bủn xỉn trong phạm vi hợp đồng? Hình như cũng không, dù sao thì Đằng Đạt cũng sẽ chia tiền.
Ông chủ tập đoàn Long Vũ đang cân nhắc điều này, nên mới có suy nghĩ vậy, để Kim Vĩnh thăm dò thử.
Trên thực tế, Kim Vĩnh thành sợi dây cho tập đoàn Đằng Đạt và tập đoàn Long Vũ kéo co, vậy mà được à?
Nhưng cách này của Triệu Húc Minh chợt gột sạch cho Kim Vĩnh.
Do tập đoàn Đằng Đạt và phòng làm việc Thiên Hỏa đăng thông báo, báo phương án vận hành với mọi người, để tất cả người chơi làm chứng.
Nhưng vậy, biên giới mơ hồ trong hợp đồng ban đều không tồn tại nữa. Đương nhiên người chơi sẽ giám sát dựa theo tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất, muốn làm ra động tác nhỏ gì cũng sẽ lộ ra dưới sự quan sát của người chơi.
Đến lúc đó người chơi biết rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu rồi, chắc chắn là ở tập đoàn Long Vũ!
Trước đó người chơi phát hiện vận hành game hố, nói không chừng sẽ mắng chung cả Đằng Đạt, phòng làm việc Thiên Hỏa và tập đoàn Long Vũ, nhưng bây giờ chỉ tập trung công kích tập đoàn Long Vũ thôi.