Theo báo cáo của nhóm đàm phán gửi tới, bước đàm phán cuối cùng, có một chút khó khăn không lớn cũng không nhỏ.
Charles, CEO hiện tại của công ty Finger vốn có một ý tưởng rất hay, nghĩ mình mượn sức tư bản nuốt trọn công ty Finger, cho nên mới gây ra nhiều rắc rối như vậy, để ép giá cổ phần của công ty Finger xuống.
Người khác đều cảm thấy hắn là một tên đần, nhưng trên thực tế mọi người đều đang ở tầng một, còn hắn ở tầng hai.
Chỉ là Charles cũng không ngờ, nửa đường lại mọc ra một tập đoàn Đằng Đạt!
Cái này cũng không thể trách hắn, Đằng Đạt quả thực không có động cơ mãnh liệt lắm về việc thu mua lại công ty Finger.
Nhưng lại cứ muốn mua lại!
Thân là cổ đông, Charles đã nhanh chóng nhận được tin tức này, hắn hiển nhiên là rất không cam tâm, nhưng vấn đề là, sau khi hắn dằn vặt xong thì cũng không thể thay đổi được điều gì.
Đầu tiên, giá tiền dự kiến của Charles là khoảng tám trăm triệu đô la, hắn cũng thử tăng giá, nhưng sau khi Đằng Đạt tăng lên tới khoảng chín trăm triệu đô la, thì hắn đã biết khó mà lui, bởi vì đã vượt qua dự kiến của hắn quá nhiều.
Thứ hai là, một chuỗi hành động của Charles đã gây ra một chút rạn nứt cho tập đoàn Dayak, dưới tình huống “hòa giải” của đoàn đại diện đàm phán Đằng Đạt và Eric, ấn tượng của tập đoàn Dayak đối với Charles đã rơi xuống đáy, biết hắn muốn đè giá cổ phiếu thông qua phương thức này, cho nên đã nảy sinh bất hòa nghiêm trọng.
Tập đoàn Dayak nắm giữ tám mươi phần trăm cổ phần của công ty Finger, hoàn toàn có đại quyền sinh sát, Charles chỉ là một cổ đông nhỏ, lừa trên gạt dưới cũng được, nhưng một khi tập đoàn Dayak hạ quyết tâm, thì hắn sẽ không thay đổi được điều gì cả.
Cách duy nhất chính là đấu giá vượt qua Đằng Đạt, nhưng Charles không có sự quyết đoán và quyết tâm này, bởi vì hắn có cảm thấy nâng giá với Đằng Đạt là rất ngu dốt.
Vốn định mua đáy và nhặt lỗ, bản thân Charles cũng không chắc về tương lai IOI, dùng giá thấp mua đáy hắn cảm thấy có lãi, nhưng nếu giá quá cao, muốn đưa thêm nguồn vốn khác vào, thì không chỉ khó thuyết phục đối phương, mà còn dễ biến thành con rối, vụ buôn bán này cũng không có lãi nữa.
Cho nên, Charles cuối cùng cũng từ bỏ, nhưng cùng lúc đó, hắn cũng giữ chặt số cổ phần trong tay mình hơn.
Bởi vì theo phán đoán sơ bộ của hắn, Đằng Đạt thu mua công ty Finger, có lẽ là một tin tốt đối với công ty Finger trong thời gian ngắn.
Trước đó Charles vất vả rất lâu, mới ép giá cổ phiếu của công ty Finger xuống mức khá thấp, lần này không thể điên cuồng một trận sao?
Nắm giữ số cổ phần này, ném đi vào thời điểm cao nhất, có thể kiếm bao nhiêu thì được bấy nhiêu.
Tóm lại, chuyện thu mua công ty Finger dưới sự hỗ trợ to lớn của tổng giám đốc Bùi và thao tác chuyên nghiệp nhóm bốn người này, cuối cùng về cơ bản đã được giải quyết.
Bùi Khiêm nắm chắc thời gian chuyển toàn bộ số tiền còn lại trong tài khoản làm tiền đặt cọc, thanh lý gần hết quỹ hệ thống!
Về sau vẫn sẽ không ngừng kiếm tiền, nhưng không thành vấn đề, chỉ cần cố gắng hạ quỹ hệ thống vào thời điểm kết toán xuống hết mức có thể là được.
Ngoài ra, tin tức của Nghịch Phong Logistic và tập đoàn Thịnh Vận vẫn đang chiếm sự chú ý cao, còn có rất nhiều việc của các bộ phận khác cần xử lý...
Nhưng tạm thời Bùi Khiêm không quản được nhiều như vậy, bây giờ hắn chỉ quan tâm một chuyện, chính là kết toán!
Mãi tới khi màn hình hệ thống xuất hiện ở trước mặt Bùi Khiêm, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
May quá, cuối cùng chu kỳ này cũng vượt qua nguy hiểm, có gắng lỗ được một khoản tiền lớn!
[Hệ thống chuyển đổi tài phú 2.0]
[ Ký chủ: Bùi Khiêm]
[Tỉ lệ chuyển hóa lợi nhuận 1000:1, tỷ lệ chuyển hóa thua lỗ 10:1]
[Đang kết toán]
[Đang tính toán lại giá trị tài sản cố định.]
[Quỹ hệ thống: 1 triệu 220 nghìn + 34 triệu 110 nghìn + 15 triệu (↓9 triệu 67 nghìn)
[Tài sản cố định: 341 triệu 80 nghìn]
[Dự án cơ sở hạ tầng: 1 tỷ 5 trăm triệu]
[Click để mở chi tiết tài sản cố định và các dự án cơ sở hạ tầng]
Bùi Khiêm không click mở chi tiết tình hình tài sản cố định, bởi vì chu kỳ này Đằng Đạt căn bản chẳng mua bất động sản gì, chung cư Sloth đã biến thành hình thức cho thuê, sẽ không biểu hiện ra ở mục tài sản cố định.
Tình hình tài sản cố định tương tự như kỳ trước, có tăng nhẹ một chút.
Dự án cơ sở hạ tầng là trụ sở chính đang được xây dựng của Đằng Đạt, được chuyển đổi thành quỹ hệ thống cố định với tỷ lệ 100:1.
Kỳ thực tâm tình Bùi Khiêm vốn cũng cảm thấy không tệ, nhưng nhìn thấy những con số thực tế này lại không thể bình tĩnh nổi.
“Không đúng, ta cmn mạo hiểm như vậy giảm quỹ hệ thống xuống 1 triệu 220 nghìn rồi, kết quả tổng cộng mới giảm hơn 9 triệu? Quỹ hệ thống đầu kỳ này không phải là cao tới 60 triệu à? Hạn ngạch ban đầu vô cùng cao của ta đâu rồi?
“60 triệu – 1 triệu 220 nghìn – 34 triệu 110 nghìn - 15 triệu … Được rồi, hệ thống không tính sai, là ta ngu ngốc.”
Bùi Khiêm gần như chết trân tại chỗ.
Vẫn luôn đốt tiền dựa vào tài sản cố định, hiện giờ rốt cuộc lại là tự mình hại mình.
Kỳ thực tổng quỹ hệ thống ban đầu có 60 triệu, nhưng tài sản cố định đã có hơn 3 trăm triệu rồi, lại có mười mấy triệu là tòa nhà lớn của tổng bộ, mặc dù tỷ lệ chuyển đổi thấp nhưng tích tiểu thành đại, cũng giảm đi phần lớn khả năng thua lỗ.
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đi một bước xem một bước vậy!”
Thực ra tiền của tòa trụ sở chính này, Bùi Khiêm đã khắc chế lắm rồi, rất nhiều tòa nhà của những công ty hàng đầu đều khoảng 3 tỷ, 5 tỷ, thậm chí tòa trụ sở chính của mấy công ty hàng đầu nước ngoài đều toàn mười mấy tỷ.
Nhưng tình huống của Đằng Đạt tương đối đặc biệt, bởi vì những tòa trụ sở đó đó trên căn bản đều nằm trong những khu vực thịnh vượng của các thành phố lớn hạng nhất, riêng giá đất cũng rất cao, mà trụ sở của Đằng Đạt lại nằm trong khu công nghiệp cũ của Kinh Châu, nơi giá đất rất rẻ, lại còn có nhiều chính sách ưu đãi.