Chuyện Đằng Đạt và Thịnh Vận Logistics náo loạn đùng đùng, Lữ Minh Lượng bộc lộ tài năng trong livestream, phản bác cho Nhiếp Vân Thịnh á khẩu, ai cũng thấy được chuyện này.
Với lại mọi người cũng chỉ cảm thán, cảm thấy tổng giám đốc Bùi cực kỳ kiên quyết ở chuyện này, dường như đang nhằm vào gã khổng lồ này.
Như thế, hoạt động từ thiện đơn giản thế này, tổng giám đốc Bùi cần bảo mật không?
Giữ bí mật cho ai xem?
Giữ bí mật với người tiêu dùng, kiếm ít danh tiếng hơn?
Vẫn là giữ bí mật với đối tác, kiếm ít vốn từ thiện?
Thế thì không thể nào, không xuất huyết não mười năm thì không thể nghĩ đến chuyện thế này.
Thế lời giải thích duy nhất là đảm bảo bí mật với đối thủ cạnh tranh!
Lý Thạch trầm mặc chốc lát, nói: “Rất rõ ràng, không những là kế hoạch từ thiện, mà còn là kế hoạch ‘đứng thành hàng’!”
“Một, nó là sàng lọc công ty thật sự đứng về phía Đằng Đạt, thật sự xác định mối liên hệ mật thiết; Ngoài ra, nó cũng giữ bí mật với đối thủ cạnh tranh, ngăn chặn bọn họ chú ý đến sự hình thành đồng minh bí ẩn, khiến bọn họ buông lỏng cảnh giác!”
“Đây là tuyên thệ trước khi đại chiến bắt đầu!”
Câu này của Lý Thạch khiến mọi người sửng sốt.
Tuyên thệ trước khi đại chiến bắt đầu?
Nghe thấy thế nào, tán hươu tán vượn?
Nhưng theo logic của giám đốc Lý thì cảm thấy rất mượt, thậm chí rất có lý.
Chuyện có thể khiến tổng giám đốc Bùi coi trọng bảo mật như vậy chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Nếu chỉ xem “Kế hoạch Sơ Tế” là một hoạt động từ thiện, thế thì chắc chắn không cần tốn công thế này.
Nhưng nếu giống như giám đốc Lý nói, Đằng Đạt muốn chính thức tuyên chiến với mấy công ty lớn có địa vị lũng đoạn thị trường và những kẻ khổng lồ trong ngành internet trong nước, mà “Kế hoạch Sơ Tế” chỉ là việc chuẩn bị thời kỳ đầu mà thôi?
Nếu Đằng Đạt muốn tuyên chiến toàn diện với mấy công ty lớn này, nhất định phải đề phòng mấy công ty lớn này hợp tác với nhau.
Nói cách khác, mấy công ty lớn này hợp tác là chuyện có tỷ lệ cực lớn.
Như thế, Đằng Đạt đối mặt với kẻ địch mạnh thế này, e rằng với trí tuệ và kỹ năng của tổng giám đốc Bùi cũng sẽ rất khó khăn.
Nói theo lẽ thường, không đánh trận không chắc, trước khi khai chiến phải hiểu rõ đâu là địch đâu là bạn.
Chẳng biết gì mà cứ cố chấp xông lên là ngu ngốc, rõ ràng tổng giám đốc Bùi sẽ không phạm phải lỗi sơ cấp thế này.
Nghĩ vậy…
“Kế hoạch Sơ Tế” chính là kế hoạch lôi kéo đồng minh!
Vì kế hoạch này, thật ra có thể có hiệu quả sàng lọc toàn diện những đồng minh cứng của Đằng Đạt.
Đầu tiên, kế hoạch Sơ Tế là kế hoạch từ thiện, công ty tham gia, chắc chắn đều có cảm giác trách nhiệm xã hội nhất định.
Kế tiếp, Kế hoạch Sơ Tế không có hồi báo rõ ràng, chỉ có lời hứa của Đằng Đạt, chắc chắn công ty tham gia vào sẽ có được sự tín nhiệm và kiên quyết theo Đằng Đạt.
Cuối cùng, vì tính bảo mật của Kế hoạch Sơ Tế nên dựa vào thứ tự tham gia Kế hoạch Sơ Tế trước sau có thể thấy được mối quan hệ mật thiết của họ và Đằng Đạt.
Vì quan hệ càng thân thiết càng có được tin tức sớm, gia nhập càng sớm.
Xem xét tổng hợp ba điều trên, công ty nào tham gia Kế hoạch Sơ Tế đều có thể xem là đồng minh của Đằng Đạt, mà dựa vào thứ tự gia nhập trước sau, mức độ chi, có thể phân chia cấp bậc đồng minh sơ bộ.
Có nhà đầu tư đưa ra thắc mắc: “Nhưng, giám đốc Lý, nếu chỉ vì tìm đồng minh, dựa vào danh vọng của tổng giám đốc Bùi, cứ nói một tiếng luôn không được sao?”
Lý Thạch lắc đầu: “Đương nhiên không được rồi!”
“Cứ vung tay kêu gọi, sao ngươi biết rốt cuộc mình gọi được đồng minh cốt cán thật lòng thật dạ hay một tên khốn? Hoặc… nội gián?”
“Một khi chuyện này truyền ra ngoài, thế thì chắc chắn những công ty lớn sẽ nghe ngóng được, nghĩ mọi cách để can thiệp.”
“Tóm lại, làm như bây giờ có hiệu quả ẩn mình cao.”
“Ngoài những công ty có quan hệ mật thiết với Đằng Đạt, tất cả đều sẽ không nhận được tin tức; Dù nhận được tin tức cũng nghĩ rằng đây là hoạt động từ thiện bình thường; thậm chí dù bọn họ nghe được phân tích của ta, cũng sẽ không tin.”
“Vì chỉ có công ty vô cùng tin tưởng Đằng Đạt, tổng giám đốc Bùi mới hưởng ứng với chuyện này.”
Mọi người càng nghe càng cảm thấy rất có lý.
Đây là cơ chế tuyển chọn vô cùng hoàn hảo!
Thần không biết quỷ không hay, những công ty chọn ra đều có thể tín nhiệm.
Đương nhiên, có thể là giám đốc Lý đang đoán mò, vốn không có chuyện này?
Cũng có tính khả năng nhất định.
Nhưng dù đoán nhầm thì đã sao? Chẳng phải chi ra làm chút từ thiện thôi sao, cũng không tổn thất gì!
Nếu đoán đúng thì có lợi rất to!
Đằng Đạt tuyên bố với mấy công ty lớn, kết quả cuối cùng ắt sẽ có được tài nguyên và thị trường lớn từ mấy công ty lớn đó, mấy thứ này, Đằng Đạt không thể ăn hết một mình.
Dù có thể, dựa vào cá tính rộng rãi của tổng giám đốc Bùi, cũng sẽ không để ý đến việc mọi người chia nhau chút hời.
Theo Đằng Đạt có chịu thiệt bao giờ?
Nên, đối với mấy ông chủ ở hiện trường, cụ thể chọn thế nào vốn không phải vấn đề.
Rủi ro ít lợi nhiều thế này, ngu mới không làm!
Chu Mộ Nham tỏ thái độ đầu tiên: “Phòng làm việc Thiên Hỏa sẽ tham gia vào ‘Kế hoạch Sơ Tế’!”
Mấy nhà đầu tư cũng nhao nhao nói: “Chúng ta cũng tham gia!”
Chẳng mấy chốc, mấy thỏa thuận đã được ký xong!
Trên thỏa thuận không có yêu cầu gì về hạn ngạch từ thiện, có thể nhiều có thể ít, nhưng đối với mấy ông chủ này, họ thiếu chút tiền này sao?
Thứ họ thiếu là mặt mũi, là ấn tượng trước mặt tổng giám đốc Bùi!
Đương nhiên, có vài người trước đó đã quyên góp rồi, mấy trăm hoặc thậm chí cả triệu, đến chỗ tổng giám đốc Bùi chắc chắn phải thể hiện thành ý nhiều hơn.
Có dễ nghe không, quyên góp ít hơn bình thường cho tổng giám đốc Bùi, thích hợp không?