Đến lúc đó mọi người thấy, người đang bị thi hành án như Mạnh Sướng lấy đâu ra nhiều tiền như thế để quyên góp? Có phải lợi dụng công việc ở Đằng Đạt để kiếm thêm không?
Hoặc là, chẳng phải Điền Công Tử không có quan hệ gì với Đằng Đạt sao? Vì sao quyên số tiền lớn cho Kế hoạch Sơ Tế của Đằng Đạt? Có phải sau lưng có ẩn tình gì không?
Một khi mấy cái này lộ ra, không giúp đỡ được gì mà còn có tác dụng phụ rất lớn, chuốc lấy phiền phức.
Nên, Mạnh Sướng không dùng của mình, cũng không dùng ID Điền Công Tử, mà vô cùng khiêm tốn gọi mình là môn đồ của Đằng Đạt, quyên tiền với thân phận này.
Với lại số tiền quyên góp này là Phạm Tiểu Đông quyên, cũng không cần lo bị lộ “môn đồ của tổng giám đốc Bùi chính là Mạnh Sướng”.
Làm việc dưới trướng tổng giám đốc Bùi, chắc chắn phải cẩn thận, không thể chuốc phiền cho tổng giám đốc Bùi!
Sau khi về đến Kinh Châu, chuyện bên công ty Finger cũng tạm xong, tổng giám đốc Bùi đã giao hết cho Eric xử lý rồi.
Mạnh Sướng vẫn phải về làm việc của mình, tiếp tục tuyên truyền cho các bộ phận Đằng Đạt.
Lần này đến trụ sở chính Đằng Đạt, đương nhiên chuyện đầu tiên là báo cáo công việc với tổng giám đốc Bùi, chuyện thứ hai là tiếp tục nhận nhiệm vụ từ tổng giám đốc Bùi.
Tuy tàu xe vất vả nhưng Mạnh Sướng vẫn tràn đầy năng lượng, một là vì đi và về đều là khoang hạng nhất, nghỉ ngơi đầy đủ; mặt khác là vì Mạnh Sướng cảm thấy công việc bây giờ mình làm rất có ý nghĩa, đương nhiên sẽ tràn ngập động lực.
Mạnh Sướng định đến văn phong tổng giám đốc Bùi một chuyến.
...
Cùng lúc này, Bùi Khiêm đang trong văn phòng, tra xem tình hình kế hoạch Sơ Tế.
“Gì đây?”
“Sao quyên góp nhiều thế này!”
“Chẳng phải ta bảo mật nghiêm ngặt lắm sao? Với lại cũng không có thưởng gì mà!”
“Mấy gương mặt quen thuộc như Lý Thạch, Chu Mộ Nham cũng thôi đi? Sao còn có quyên góp cá nhân nữa? Có người quyên góp một lần hai triệu?”
“Môn đồ của tổng giám đốc Bùi? Con mẹ nó ta nhận nghịch đồ thế này từ bao giờ sao ta không biết!”
Bùi Khiêm nhìn danh sách quyên góp mà cứng đờ toàn thân.
Thật sự giống như sấm giữa trời quang, xé toạc hắn ra.
Chẳng phải hoạt động từ thiện hết sức bình thường sao?
Thế chuyện gì đang xảy ra đây?
Số tiền quyên góp tích lũy nhận được đã được mấy chục triệu rồi!
Chẳng những vậy, còn có mấy công ty đưa ra đề xuất hợp tác kinh doanh, hy vọng có thể hợp tác sâu rộng hơn với Đằng Đạt, mà mấy hợp tác này sẽ kiếm tiền cho Đằng Đạt.
Sao lại vậy?
Ban đầu Bùi Khiêm muốn đưa vào vài yếu tố thương nghiệp cho Kế hoạch Sơ Tế, chỉ vì như vậy có thể tránh hạn chế của quy tắc hệ thống, đốt thêm chút tiền tuyên truyền. Về phần quyên góp của công ty khác, Bùi Khiêm hoàn toàn chưa nghĩ đến.
Đây là hoạt động từ thiện có độ bảo mật cao! Là hoạt động từ thiện hoàn toàn không có hồi đáp gì! Dù có công ty khác tham gia cũng không đến mức nhiều tiền vậy chứ?
Nhưng bây giờ, hiện thực trần trụi lại vả Bùi Khiêm một bạt tai.
Mấy công ty có quan hệ hợp tác lâu cũng thôi đi, quyên góp cá nhân của “môn đồ của tổng giám đốc Bùi” mới là điều lạ nhất!
Rốt cuộc môn đồ của tổng giám đốc Bùi là ai?
Cứ cảm thấy là một nhân vật rất nguy hiểm, có thể dựa theo cách nói của nhân viên, hình như người này không phải nhân viên của Đằng Đạt, cũng chẳng liên quan gì đến Đằng Đạt.
Bùi Khiêm rất âu sầu, có thể hình tưởng của mình trước công chúng chỉ là đầu não, như vậy có thể bổi dưỡng ra được tín đồ vững vàng thế này? Không những có được tin tức của kế hoạch Sơ Tế mà còn quyết đoán quyên góp hai triệu với danh nghĩa cá nhân?
Nghĩ kiểu gì cũng thấy chuyện này quá kỳ lạ.
Đang suy nghĩ thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Là Mạnh Sướng đến.
Tạm thời Bùi Khiêm thu báo cáo của Kế hoạch Sơ Tế lại: “Về rồi à? Chuyện bên đó đều làm xong rồi?”
Mạnh Sướng gật đầu: “Ừm, cơ bản đã xong cả rồi, Eric đã đến công ty Finger rồi, tiếp quản toàn diện. Nhưng…”
Hắn dừng lại một chút, sau đó nói: “Charles và mấy cấp cao của công ty Finger vẫn từ chối giao dịch cổ phần, tuy chúng ta có thể khai trừ bọn họ, nhưng cố phần trong tay mấy người này rất khó lấy được.”
“Bọn họ kiên quyết tin rằng giá cổ phần của công ty Finger sẽ tăng. Thật sự là vậy, sau khi tim chúng ta thu mua công ty Finger, giá cổ phần công ty Finger vẫn luôn tăng.”
“Ngoài ra, Eric cũng bắt đầu chuẩn bị hoạt động phát tiền lần đầu ở IOI theo dặn dò của tổng giám đốc Bùi, điều này cũng thúc đẩy giá cổ phần tăng.”
Bùi Khiêm khẽ gật đầu, đây đều là chuyện có thể dự kiến được.
Bây giờ thế giới bên ngoài quá nhiều người đều nghĩ giá cổ phiếu công ty Finger sẽ tiếp tục tăng.
Nguyên nhân rất nhiều, ví dụ chắc chắn Đằng Đạt thu mua công ty Finger là vì đánh giá cao lợi ích tương lai của công ty Finger, không thể tiêu tiền để lỗ lã được, Đằng Đạt hiểu về game hơn tập đoàn Dayak, chắc chắn sách lược vận hành sẽ ưu tú hơn.
Ngoài ra, có vài hiện tượng chứng minh cho kiểu suy đoán này, ví dụ như tổng giám đốc Bùi cử Eric vốn phụ trách server IOI trong nước nhảy dù đến điều chỉnh và tiếp quản công ty Finger, mà không cử nhà thiết kế đắc lực khác dưới trướng mình, điều này chứng tỏ tổng giám đốc Bùi muốn xoa dịu công ty Finger là chính, không định trở mặt hoàn toàn, vẫn tiếp tục dùng mấy cấp cao ở công ty Finger thêm một khoảng thời gian.
Ví dụ như sau khi Đằng Đạt tiếp quản IOI, điều đầu tiên là làm hoạt động phúc lợi và phát tiền quy mô lớn như GOG, tri ân người chơi, trông không giống như đang muốn ép khô IOI nhanh chóng.
Ban đầu rất nhiều người lo lắng, Đằng Đạt thu mua công ty Finger, chỉ nghĩ để IOI làm bàn đạp cho GOG, nhưng bây giờ xem ra không giống.
Nên, tổng hợp suy nghĩ, Đằng Đạt sẽ cải tạo công ty Finger một cách vững vàng, trong thời gian ngắn số người hoạt động thường xuyên của IOI sẽ tăng nhanh, tương lai xán lạn, đây là phán đoán của thị trường tư bản đưa ra, cũng là phán đoán của những quản lý cấp cao như Charles.