Diệp Chi Chu hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, ngươi vẫn chưa nói rốt cuộc game này là game một người chơi hay game online.”
Bùi Khiêm nghĩ nghĩ: “Một người chơi. Không đúng. Game online? Ừm… cũng không hẳn.”
Hắn cũng xoắn xuýt, cứ cảm thấy làm cái nào cũng có vấn đề.
Game một người chơi, thật ra đi theo con đường đại tác 3A, vốn nghiên cứu phát triển cao, nhưng trong quá trình có thể khống chế được.
Chỉ cần nghiêm túc phát triển cốt truyện trong game là có được một tác phẩm xuất sắc.
Đương nhiên, nếu cốt truyện như cớt, thật sự có thể sẽ khiến người chơi chùn chân, nhưng những quy tắc của công ty khác chưa chắc có ích với Đằng Đạt.
Ví dụ như “Ngày Mai Tươi Đẹp”, vốn dĩ cốt truyện cũng như cớt, kết quả cuối cùng lại tung hoành Nam Bắc.
Dựa vào tỷ lệ thành công của Đằng Đạt khi làm game một người chơi, Bùi Khiêm thật sự không có lòng tin mấy.
Thế thì làm game online?
Tác phẩm quy mô thế này làm game online thế nào, bản thân Bùi Khiêm cũng không rõ.
Làm thành MMORPG truyền thống? Thế chắc chắn không được? Vì cách làm của game một người chơi hoàn toàn không thích hợp.
Bùi Khiêm không muốn từ bỏ cách làm này của game một người chơi, vì tiêu nhiều tiền hơn, ngưỡng lỗ tiền cao hơn, với lại thể hiện hình tượng tà ác của Đằng Đạt tương đối toàn diện.
Sức thể hiện của game online với cốt truyện khá yếu, nếu không thể thể hiện tốt hình tượng phản diện của Đằng Đạt, ngược lại còn quảng cáo cho sản nghiệp Đằng Đạt, thế thì lớn chuyện.
Nhưng Bùi Khiêm lại muốn kết hợp game một người chơi và cách chơi của game online lại, làm vài mánh khóe, tỷ lệ thất bại sẽ lớn hơn.
Dù sao thì chỉ một người chơi, game online đều thành công, trộn hai cách chơi lại với nhau cũng có thể sinh ra vài phản ứng hóa học thần kỳ thì sao?
Bùi Khiêm nghĩ nghĩ: “Game một người chơi theo lối chơi online!”
Dù sao hắn cũng không quan tâm đến thiết kế, đều là hai bộ phận game phụ trách thiết kế, đưa ra ý tưởng vậy, thiết kế thành cái gì thì tùy duyên vậy.
Mọi người đều lần lượt ghi chép lại.
Không hiểu lắm, nhưng ghi lại trước đã, từ từ mày mò sau.
Trong phòng họp chợt yên tĩnh, Vu Phi yếu ớt giơ tay nói: “Tổng giám đốc Bùi, hình như bối cảnh này hoàn toàn không giống trong tiểu thuyết của ta…”
Bùi Khiêm hỏi ngược lại: “Chẳng phải bối cảnh tiểu thuyết của ngươi chỉ là một phần nhỏ sao? Ảnh hưởng không lớn, thế thì có thể thay đổi một chút.”
Vu Phi: “Cái này… cũng được.”
Tuy phản ứng đầu tiên vẫn hơi không đúng, nhưng hắn nghĩ kỹ lại, cũng có thể sửa thật.
Vì thế giới quan của hắn có mức hoàn thành rất thấp, đến giờ vẫn chưa có ý gì quá hay, nếu dựa theo tổng giám đốc Bùi nói, đưa các sản nghiệp của Đằng Đạt thành tập đoàn tài chính lớn, đào sâu vào khía cạnh cuộc sống cả thành phố, đó cũng là cách làm không tồi.
Chí ít hắn rất quen thuộc với những sản nghiệp này, có nhiều tài nguyên có sẵn có thể dùng.
Với lại, người của hai bộ phận game và phòng làm việc Phi Hoàng cũng tham gia nghiên cứu phát triển, đến lúc đó sẽ có nhiều ý tưởng thiết kế, những bức tranh này sẽ trợ giúp sức cho linh cảm và sức tưởng tượng của hắn phát triển.
Về cốt truyện đã viết thì cũng có thể dùng được phần lớn, phần còn lại cứ chỉnh sửa hoặc nghĩ cách khác o bế lại cũng không thành vấn đề.
Thậm chí nghe xong cách làm của tổng giám đốc Bùi, Vu Phi có kích động muốn viết lại tác phẩm hiện tại!
Chẳng đặc sắc tí nào!
Nhìn tổng giám đốc Bùi xem, sức tưởng tượng cao xa biết bao, với lại còn rất kiên quyết!
Hoàng Tư Bác ghi lại tương đối, giơ tay hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, thế phim điện ảnh và game vẫn giống “Sứ Giả Và Lựa Chọn”, kết hợp cốt truyện sao? Cốt truyện phim điện ảnh là một phần cốt truyện game?”
Bùi Khiêm lắc đầu ngay: “Không!”
Nói đùa, sai lầm của “Sứ Giả Và Lựa Chọn” ta sẽ không phạm phải lần thứ hai đâu!
Game “Sứ Giả Và Lựa Chọn” bán được cả đống, có phần lớn nguyên nhân là chơi game có thể phiêu game, tuy nói game RTS là game kén người chơi, nhưng rất nhiều người không có nền tảng game RTS cũng có thể chơi rất vui vẻ, vì cơ chế thao tác game đơn giản, hiệu ứng AI và cốt truyện mượt.
Nếu lần này liên kết nữa thì xảy ra chuyện lớn thật.
Nên, phải tách ra!
Bùi Khiêm bổ sung: “Phim điện ảnh và game cũng lắm là dùng chung bối cảnh, nhưng cốt truyện game phải tách biệt hoàn toàn, đừng có liên hệ quán nhiều.”
Diệp Chi Chu giơ tay hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, mỗi bộ phần đều biến thành tập đoàn tài chính lớn, ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống mọi người sao? Ngành game cũng vậy?”
Bùi Khiêm gật đầu: “Đúng, ngành game rất dễ ảnh hưởng, các ngươi có thể nghĩ sao cho khoa trương một chút, ví dụ như game thực tế ảo đánh cắp thông tin người dùng, vi phạm quyền riêng tư khiến người chơi mê đắm game, trốn tránh hiện thực…”
“Nghĩ nhiều lên, phát huy sức tưởng tượng của mình!”
Diệp Chi Chu im lặng gật đầu không nói gì nữa.
Hay thật, đây đây phải chuyện phản diện lớn bình thường có thể làm, thật sự là kiểu bị đóng chết trên cột liêm sỉ rồi.
Có ý của Diệp Chi Chu, người khác cũng có tính toán trong lòng.
Phát huy trí tưởng tượng, tưởng tượng tình huống lũng đoạn cực đoan nhất sau khi các bộ phận, các ngành nghề phát triển, sau đó thể hiện tất cả trong game.
Giới hạn sàn là gì? Không có giới hạn sàn!
Nhưng tổng giám đốc Bùi đã nói rồi, cốt truyện game và phim điện ảnh chỉ có bối cảnh tương đồng, chi tiết không được liên quan đến nhau, thế thì có thể game và phim điện ảnh tập trung thể hiện khía cạnh khác nhau.
Thể hiện cụ thể thế nào, phải tính lâu dài.
Tổng giám đốc Bùi sắp xếp nhiệm vụ ngày càng giản lược, chứng tỏ năng lực các bộ phận đang tăng lên, tổng giám đốc Bùi cũng không cần lên kế hoạch chi tiết cho game, có thể đưa ra dàn ý đơn giản, sau đó giao việc cụ thể cho nhân viên.
Nói trắng ra, nâng cao năng lực của mọi người, tổng giám đốc Bùi cũng tín nhiệm mọi người hơn!
Tuy nói yêu cầu của tổng giám đốc Bùi rất rộng, sức tưởng tượng bao la, nhưng tất cả mọi người đều tràn đầy năng lượng, nhất định phải làm dự án này thật tốt!