“Trong quá trình này, chúng ta có thể phát triển thêm sự xuất hiện của thế giới Cyberpunk khiến người ta tuyệt vọng, ví dụ: Nhân vật chính ẩn mình trong đám người lang thang cấp thấp, miêu tả chi tiết cuộc sống của kẻ lang thang thế giới đó; Nhân vật chính đi ám sát cấp cao vài công ty, thể hiện sự sa hoa và đầy đủ của mấy cấp cao này.”
“Rồi ví như có thể khắc họa hỏa lực cực mạnh của người mày chấp hành pháp luật, nhân viên công ty, nhấn mạnh cảm giác đàn áp khiến người ta khó thở như trong thác lũ, mà chỗ nào cũng có camera thăm dò và camera mạng, có thể làm nổi bật sự khủng bố thống trị của tập đoàn Đằng Đạt.”
“Thúc đẩy từng tầng thế này có thể thực hiện hiệu quả ngươi muốn đạt được.”
Bùi Khiêm chẳng nói đúng sai, hỏi tiếp: “Thế kết quả cuối cùng thế nào?”
Chu Tiểu Sách nói: “Đương nhiên kết quả cuối cùng vẫn giống như ngươi nói, nhân vật chính sẽ thất bại!”
“Nhưng ta cảm thấy, thất bại kiểu này không nên là thất bại kiểu nhân vật chính sẽ bị diệt hẳn, chết hẳn.”
“Nếu chỉ làm thất bại đơn giản thế này, có thể sẽ không có tác dụng quá nhiều, không khiến khán giả có cảm giác thất bại mãnh liệt. Có thể bọn họ sẽ nghĩ là tập đoàn Đằng Đạt thật sự quá mạnh, thậm chí có tâm lý hâm mộ cái mạnh, điều này sẽ làm loãng ý chúng ta muốn thể hiện.”
“Ta cảm thấy, nên là kiểu thất bại, nhân vật chính chiến đấu hết lần này đến lần khác liên tục thay đổi bản thân, từ thuốc gene đến cánh tay cơ khí, rồi đến chip bionic cường độ cao, mỗi lần thay đổi, nhân vật chính sẽ mạnh hơn, nhưng cùng lúc đó, hắn cũng sẽ cách xa người bình thường hơn một chút.”
“Cái giá nhân vật chính phải trả để chiến thắng trận chiến phản đối tập đoàn Đằng Đạt là từ bỏ thuộc tính của người bình thường. Sau thắng lợi đó, quân phản đối thay thế địa vị tập đoàn Đằng Đạt, nhưng mọi người không thể từ bỏ hẳn sự tiện lợi của khoa học kỹ thuật cao mang đến.”
“Nên, những thứ tập đoàn Đằng Đạt để lại vẫn cần được dùng, được kế thừa. Quân phản đối thuận lý thành chương duy trì những thứ này, sắp xếp người phù hợp quản lý. Nhưng nắm những tài nguyên thế này trong tay, có thể mưu cầu lợi ích cho bản thân, trong thế giới Cyberpunk, vật chất đủ đầy và sự xa hoa đồi trụy của cấp cao đã đến mức đỉnh cao rồi.”
“Cuối câu chuyện, nhân vật chính lê thân tàn sau chiến đấu đi đến tòa cao nhất thành phố, hắn trả giá tất thảy vì có thể lật đổ tập đoàn Đằng Đạt, biến thành sinh mạng chỉ có thể dựa vào thuốc gene, cánh tay cơ khí để duy trì, nhưng đến điểm cuối của thành công, hắn lại hoang mang sâu sắc.”
“Cuối cùng, hắn mang theo tâm trạng phức tạp rời khỏi thế giới.”
“Ta cảm thấy cái này có thể khớp với tiêu đề ‘Tương Lai Ngươi Chọn’ này, khiến khán giả liên tưởng phong phú.”
Bùi Khiêm trầm mặc không đáp.
Vì hắn cảm thấy ý kiến này của Chu Tiểu Sách trông có vẻ cũng được nhưng nghĩ kỹ thì hơi có vấn đề.
Có thể nói là có vấn đề… nhưng không nói rõ được có vấn đề ở đâu.
Hình như Chu Tiểu Sách thật sự thiết kế theo yêu cầu của Bùi Khiêm, cái kết này cũng phù hợp với mong chờ của Bùi Khiêm.
Nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào đó quái quái, không thể khiến người ta hài lòng.
Bùi Khiêm lại nhìn sang Vu Phi và Diệp Chi Chu: “Về khía cạnh game, các ngươi có suy nghĩ gì?”
Vu Phi hơi xấu hổ: “Ta… cốt truyện bây giờ cũng cần thay đổi chút chút, tạm thời không có ý kiến gì quá hay.”
Diệp Chi Chu hơi dừng lại một chút, nói: “Ta có chút linh cảm thiết kế.”
“Là game, khác biệt lớn nhất so với phim điện ảnh chắc chắn là cách chơi. Thế giới quan thế này vẫn khá dễ làm ra cách chơi đa thứ nguyên.”
“Ta cảm thấy nhân vật chính trong game có thể là nhân vật nhỏ dưới đáy xã hội, tuy nói xã hội này đã hoàn toàn không còn chỗ để tiến lên, nhưng hắn vẫn muốn bò lên bằng mọi giá.”
“Cả quá trình game có thể có tận mấy tiếng, trong thời gian đầu của game, hắn tham gia vào bang phái đường phố, làm vài chuyện trộm cắp, giao dịch đầu phố, cách chiến đấu có hạn, gặp phải kẻ địch mạnh chỉ có thể chạy, tích lũy tiền và mối quan hệ của mình.”
“Sau đó bắt đầu bước vào hệ thống chiến đấu, nhân vật chính có thể nhận được súng, tham gia vào thi đấu hoặc chiến đấu trên phố, cách chơi của game cũng từ trộm cướp sang đấu súng bạo lực, thăng cấp phạm tội.”
“Đến khi game vào giai đoạn giữa, nhân vật chính tham gia vào chuyện bạo lực ngày càng nhiều, mối quan hệ ngày càng rộng, có thể là người sắp xếp nhiệm vụ, hoặc dẫn đàn em hoàn thành nhiệm vụ cỡ lớn.”
“Nhưng, hạn chế cấp bậc khiến nhân vật chính đã tạo được danh tiếng trong thế giới ngầm, nhưng vẫn không có cách nào người bề trên, thế là hắn thực hiện kế hoạch nguy hiểm, để mắt đến nhà giàu xã hội thượng lưu, trẻ tuổi.”
“Nhân vật chính thu thập số liệu trong thời gian dài, dùng chip bionic học tập cách làm của nhà giàu này, thu gom DNA của hắn, thông qua lỗ hổng của công ty bảo vệ, bắt cóc, giết người và thay thế tên nhà giàu này thành công.”
“Sau có được thân phận nhà giàu, nhân vật chính vừa dùng tài nguyên nhà giàu tẩy trắng cho mình, vừa tiếp tục dùng cách hợp pháp hoặc không hợp pháp để kiếm lợi.”
“Nhưng cuối cùng, thân phận hắn bại lộ, tập đoàn Đằng Đạt đưa ra đơn vị chấp hành pháp luật quét sạch thế lực của nhân vật chính.”
“Cuối cùng của câu chuyện, thuộc hạ của nhân vật chính tạo phản, bị đánh chết, chỉ còn lại mình nhân vật chính ở trong chung cư tầng thượng.”
“Nhưng đối diện đơn vị chấp hành pháp luật của tập đoàn Đằng Đạt đầy trời, hắn tuyệt vọng, nhảy xuống khỏi tầng cao nhất.”
“Nhưng đơn vị chấp hành pháp luật không bỏ qua cho hắn, bắn súng dày đặt lúc hắn rơi tự do, khiến hắn nổ thành pháo hoa giữa không trung.”
“Chủ yếu là ta cân nhắc từ góc độ cách chơi, thay đổi thân phận nhân vật chính trước và sau có thể mang đến trải nghiệm khác nhau cho người chơi, mà cảm giác bất lực cuối cùng của nhân vật chính lại sẽ khiến người chơi cảm thấy bất đắc dĩ và bi tráng khi đối diện với tập đoàn Đằng Đạt.”