Loại tình huống hiện giờ, giống như là đại quân cổ đại xuất binh xuất mã, một đám tam quân tướng sĩ chuẩn bị ra chiến trận, đại sát tứ phương, kết quả nhận được chiếu lệnh từ hoàng đế, hạ tất cả tướng quân lãnh đạo xuống thành những người lính vô danh tiểu tốt, sau đó lại đề bạt một đám anh hùng cái bang từ trong rừng tới thay thế vị trí của bọn họ.
Nếu mà xem như vậy, trông thế nào cũng giống như để tất cả mọi người cũng chết.
Tục ngữ nói, một tướng bất tài sẽ giết chết vạn quân, chỉ thay thế một tướng có thể dẫn đến thất bại toàn trận chứ đừng nói đến việc thay thế toàn bộ tướng chủ chốt.
Quá hoang đường!
Vốn dĩ những người phụ trách này đều tràn ngập ý chí chiến đấu, suy nghĩ, tổng giám đốc Bùi bế quan rồi, như vậy là muốn xem biểu hiện của chúng ta sao.
Tất cả mọi người đều đang suy nghĩ phương án phản kích, chỉ đợi sau khi phối hợp nhịp nhàng, tranh thủ khi tổng giám đốc Bùi bế quan xong thì nhận thưởng.
Nhưng ngàn lần không ngờ tới, tổng giám đốc Bùi đột nhiên nhảy ra khiến kế hoạch của tất cả mọi người đều thành bọt biển.
Ngươi cmn không phải nói là đi bế quan sao?
Thời điểm chúng ta tới tìm ngươi, tìm không thấy người, sau đó đều sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy rồi, ngươi lại bỗng nhiên không bế quan nữa, nhảy ra làm loạn!
Cmn lừa đảo!
Như này nếu đổi thành người khác chắc chắn đã bị mắng thành hôn quân.
Hành vi này có khác gì 12 kim bài triệu hồi Nhạc Võ Mục đâu?
“Hình như là 12 kim bài triệu hồi Nhạc Phi.”
Nhưng mà… người này dù sao cũng là tổng giám đốc Bùi.
Những người phụ trách trong nhóm bực tức bày tỏ bất mãn, rồi lại dần dần im lặng.
Phản ứng ban đầu quả thực có vấn đề rất lớn, nhưng…
Giống như thường lệ, phẩm chất vốn có của mấy người phụ trách của Đằng Đạt chính là khi gặp mấy tình huống vô lý như này, thì mắng ít còn nghĩ thâm ý sâu xa nhiều hơn.
Hoàng Tư bác nói: “Mọi người tạm thời đừng nóng nảy.”
“Chuyện tổng giám đốc Bùi bế quan là sự thật, tổng giám đốc Bùi cũng không nhàm chán đến mức chơi đùa với mọi người.”
“Cho nên, lời giải thích duy nhất cho vấn đề này chính là tổng giảm đốc Bùi thấy phương án phản kích của chúng ta nhưng lại không hài lòng với cách làm đó.”
“Mà cái yêu cầu xuống cơ sở này…. Chắc hẳn cũng không đơn giản giống như thể hiện bên ngoài đâu.”
Những người phụ trách trong nhóm nhanh chóng ổn định lại.
Chuyện này vừa xem quả thực rất vô lý.
Nhưng không thể không nói, quyết định nào của tổng giám đốc Bùi đưa ra thực tế cũng đều rất vô lý, nhưng cuối cùng cũng đều tìm ra được một cách giải thích hợp lý, giải bỏ bế tắc.
Yêu cầu tât cả người phụ trách “xuống cơ sở” của tổng giám đốc Bùi lần này, phần lớn cũng giống vậy.
Rất có khả năng có liên quan chặt chẽ tới cuộc chiến đối phó với liên minh phản Đằng Đạt lần này.
Nếu không phải thì còn vì cái gì đây? Tóm lại không thể là cố ý làm loạn chứ?
Nếu như tìm đúng phương hướng thì việc tiếp theo đơn giản rồi: phân tích!
Suy nghĩ kỹ lại xem rốt cuộc vì sao tổng giám đốc Bùi lại ra chỉ thị như vậy, cũng suy ngẫm kỹ lưỡng biện pháp đối phó với liên minh phản Đằng Đạt mà mọi người cùng nhau suy nghĩ ra có lỗ hổng nào hay không?
Một lúc sau, Tiêu Bằng nói: “Chuyện này rất quan trọng, những ai trong nhóm còn đang ở Kinh Châu, tranh thủ thời gian đầu chúng ta gặp mặt nói chuyện. Những ai không ở Kinh Châu thì họp online, lập tức tạm thời ngừng tất cả công việc đang xử lý, phải làm rõ ràng vấn đề này trước đã!”
Mọi người đều lập tức tỏ vẻ đồng ý, sau đó tạm thời ngừng các công việc đang dang dở, tới phòng hội nghị.
…
Ba giờ chiều, phòng hội nghị đã đầy người.
Người phụ trách chính của các bộ quận có liên quan đều đã tới, còn một số những người không ở Kinh Châu hoặc bởi vì những nguyên nhân đặc biệt không thể tới thì đều họp online, hoặc tìm một thành viên cốt cán của bộ phận thay mặt tới tham gia.
Ví dụ như mấy người Lữ Minh Lượng, Điền Mặc vẫn còn đang chịu khổ đi du lịch, hiển nhiên là không tới được.
Nhưng mà cũng không ảnh hưởng, những người phụ trách các bộ phận của Đằng Đạt thường xuyên gặp phải nhiều nguy hiểm, như bị bắt đi chịu khổ, bị đào thải,… cho nên bắt buộc phải bồi dưỡng nhân viên cốt cán để chuẩn bị cho bất cứ tình huống cần thiết nào.
Năng lực của những thành viên cốt cán với những người phụ trách bộ phận, hiệu quả đến tham gia hội nghị đều như nhau.
Hoàng Tư Bác có kinh nghiệm làm việc nhiều nhất, tự nhiên muốn đảm nhiệm trọng trách chủ trì hội nghị.
“Hôm nay chúng ta gấp rút mở cuộc họp này chỉ có một mục đính, chính là phân tích quyết định “xuống cơ sở” của tổng giám đốc Bùi rốt cuộc có thâm ý gì?”
“Rõ ràng với tổng giám đốc Bùi, kế hoạch phản kích mà chúng ta đưa ra hiện giờ có nhiều vấn đề nên mới thẳng thừng chặn lại tiến độ của chúng ta.”
Những người phụ trách khác đều gật gật đầu.
Quả nhiên không hổ là lão Hoàng, trong thời gian ngắn như vậy đã định hướng, tìm được phương hướng nghiên cứu cho vấn đề này.
Làm người phụ trách ở Đằng Đạt, sợ nhất không phải không có năng lực mà là không nghiền ngẫm ra được ý tứ của Tổng giám đốc Bùi.
Người không có năng lực, do dù cái gì cũng không biết làm, chỉ cần nghiền ngẫm kĩ lưỡng ý tứ mà tổng giám đốc Bùi đưa ra, thành thật làm theo cũng có thể đạt được thành công.
Nhưng trái lại, nếu như có chút năng lực, lại không hiểu ý đồ của tổng giám đốc Bùi, vậy mới gây ra chuyện lớn.
Ngươi thông minh, có năng lực, chả nhẽ lại thông minh với có năng lực hơn tổng giám đốc Bùi sao?
Ngươi có thể hiểu được trí tưởng tượng không giới hạn và khả năng bố cục mạnh mẽ của tổng giám đốc Bùi không?
Cho nên cho dù là người thông minh, khi mà không hiểu được ý đồ của tổng giám đốc Bùi mà đi làm cách mà bản thân cho là đúng, thì cũng chỉ kéo chân tổng giám đốc Bùi mà thôi.
Tiêu chí của một người phụ trách Đằng Đạt đủ tư cách chính là bất luận có nghe thấy bất cứ yêu cầu vô lý đến mức nào cũng sẽ không nghi ngờ lý do của tổng giám đốc Bùi, mà là nghiêm túc phân tích những thâm ý ở sâu bên trong, cùng với tính khả thi của nó.