“Nhưng điểm cuối cùng vẫn có chút khó hiểu, tại sao lại khuyến khích để người bên ngoài Đằng Đạt đến tạm thời thay vị trí người phụ trách?”
Trong phòng họp lại rơi vào yên lặng.
Hiển nhiên là hầu hết mọi người cũng nghĩ không ra điểm này.
Kiến thức chuyên môn à!
Tuy nói mọi người đều đang nhạo báng, nói nhân viên Đằng Đạt người nào cũng có thể làm việc độc lập, nhưng không phải người nào cũng có thể trở thành nhân viên Đằng Đạt
Như nào cũng phải làm trong bộ phận này một thời gian, quen nghiệp vụ, bồi dưỡng năng lực, sau khi tiếp nhận tinh thần của Đằng Đạt thì mới có thể trở thành người phụ trách chứ?
Đương nhiên Điền Mặc coi như là trường hợp đặc biệt, bởi vì bộ phận tiêu thụ vốn bắt đầu thành lập từ con số không, là người mà tổng giám đốc Bùi đích thân dẫn tới.
Bây giờ như này được coi là gì?
Đã phát triển thành bộ phận cường đại như thế này, vớ bừa một người nào trên đường tới cũng có thể đổi thành người phụ trách?
Vậy không phải là lộn xộn hết cả lên hay sao?
Mấy điều trước còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, thậm chí là sau khi phân tích còn cảm thấy rất có lý. Duy mỗi điểm cuối cùng này, thực sự là không thể hiểu nổi.
Hoàng Tư Bác trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Ta lại cảm thấy điểm cuối cùng này mới đúng là vẽ rồng điểm mắt.”
“Mọi người có nghĩ tới, tại sao trong phần thông báo này tổng giám đốc Bùi lại không đưa ra yêu cầu rõ ràng cho chúng ta? Vừa không có quy định đổi bộ phận như nào, cũng không nói rõ giới hạn của lai lịch người phụ trách thay thế, càng không nói để chúng ta tới đâu tìm những người phụ trách thay thế này.”
“Rõ ràng, đây chính là để cho chũng ta tự lĩnh ngộ.”
“Tổng giám đốc Bùi hoàn toàn không nói gì về phương diện này, chính là vì tin tưởng chúng ta có thể giải quyết ổn thỏa vấn đề này.”
Những người phụ trách khác đều sửng sốt, những điều này quả thật bọn họ không nghĩ ra.
Tổng giám đốc Bùi chỉ nói khuyến khích tìm người bên ngoài Đằng Đạt thay thế người phụ trách, do đó mọi người đều tự nhiên cho rằng tìm tới mấy cái người không có năng lực.
Nhưng nghe Hoàng Tư Bác vừa nói, điều này rõ ràng không phải là chủ ý của tổng giám đốc Bùi.
Đây thực tế chính là giao quyền tuyển người vào tay những người phụ trách này.
Lo lắng bộ phận đi không phù hợp? Lo lắng chọn ra mấy người phụ trách không có năng lực? Vậy chỉ có nói do mấy người phụ trách các ngươi không chọn tốt.
Tổng giám đốc Bùi giao quyền quan trọng như vậy cho các ngươi, là để các ngươi tuyển mấy cái người nào đó vớ đại trên đường hay sao? Chắc chắn không phải.
Vậy chắc chắn phải là chọn một nhân tài có đủ năng lực để đảm nhiệm chức vị này rồi.
Hồ Hiển Bân nhíu nhíu mày, nghi ngờ nói: “Vấn đề đổi bộ phận thì ta có thể hiểu, đơn giản là mọi người chọn bộ phận có liên quan mật thiết tới nghiệp vụ mà mình đang phụ trách, sau đó xuống cơ sở trải nghiệm thì sẽ dễ dàng tìm ra vấn đề hơn, để đặt nền tảng vững chắc cho sự hợp tác giữa các bộ phận trong tương lai.”
“Nhưng… muốn chọn ra người phụ trách thay thế có thể đảm nhiệm được, vậy cũng quá khó đi?”
“Coi như chúng ta định hướng đi đào người, hay tuyển người, tìm được người có năng lực, thì làm sao có thể bảo đảm hắn trung thành với Đằng Đạt? Sao có thể bảo đảm hắn có thể toàn tâm toàn ý cống hiến vì Đằng Đạt?”
“Những người chúng ta có thể coi như trưởng thành cùng Đằng Đạt, thấm nhuần tinh thần Đằng Đạt. Người bên ngoài không có nền tảng như này, sau khi gia nhập Đằng Đạt cũng tốn nửa năm, một năm học tinh thần Đằng Đạt trước.”
“Biết mặt mà không biết lòng.”
Hồ Hiển Bân bây giờ là người phụ trách của Tuwei Live, nhưng vấn đề mà hắn đưa ra cũng đồng thời là điều mà tất cả mọi người đang hoang mang.
Hoàng Tư Bác nói: “Đương nhiên không thể tìm người tùy tiện! Tuyển dụng càng không thể không có căn cứ.”
“Thực tế việc này vô cùng đơn giản, chúng ta tìm người mà chúng ta biết rõ không phải được rồi sao?”
“Chỉ cần xác định người này có năng lực, có tinh thần trách nhiệm, lại thấm nhuần tinh thần Đằng Đạt, là đối tác hợp tác thân thiết với toàn bộ tập đoàn Đằng Đạt, thậm chí là với tổng giám đốc Bùi là được rồi chứ?”
“Người như thế tới thay thế người phụ trách khoảng hai tháng cũng hoàn toàn không có vấn đề đi?”
“Đằng Đạt không phải là một đơn vị độc lập, mặc dù hiện giờ có liên minh phản Đằng Đạt, nhưng những công ty hỗ trợ Đằng Đạt cũng không phải ít.”
Nghe tới đây, Mạnh Sướng đột nhiên đập bàn một cái, chợt ngộ ra: “Kế hoạch Sơ Tế!”
Có vài người phụ trách sửng sốt: “Kế hoạch Sơ Tế là cái gì?”
Bởi vì kế hoạch từ thiện này được bảo mật ở cấp bậc rất cao, cho nên nhiều người phụ trách bên trong Đằng Đạt cũng không biết.
Nhưng kế hoạch Sơ Tế vốn cũng không có yêu cầu bảo mật gì đối với người phụ trách nội bộ Đằng Đạt, yêu cầu của nó là “Bảo mật đối với người bên ngoài”, những người bên ngoài không thuộc Đằng Đạt. Cho dù có bảo mật cũng là bảo mật với nhân viên thông thường, những người phụ trách biết chút chút cũng không có sao.”
Cho nên Mạnh Sướng lúc đó mới đập bàn một cái, cảm thấy toàn bộ đều ăn khớp rồi.
Hoàng Tư Bác cũng ngạc nhiên, bởi vì hắn cũng không biết kế hoạch Sơ Tế là gì.
Hắn vốn nghĩ tới khảo sát mấy người Kiều Lương, Nguyễn Quang Kiến, Lý Thạch xem xem ai thích hợp làm người phụ trách thay thế.
Nhưng hiện giờ hình như có biện pháp nhanh, thuận tiện với hiệu quả cao hơn?
Mạnh Sướng giải thích: “Kế hoạch Sơ Tế là kế hoạch từ thiện bảo mật ở mức độ cao mà Tổng giám đốc Bùi sắp xếp tỉ mỉ.”
“Vốn ta còn cho rằng nó cũng chỉ là một kế hoạch từ thiện bình thường, hoặc cùng lắm cũng chỉ là một thủ đoạn để đo tình hữu nghị với các công ty khác, bây giờ ta hiểu rồi, nó còn có liên quan sâu đến bố cục.”
“Công ty có biểu hiện xuất sắc trong kế hoạch Sơ Tế tất nhiên phải thỏa mãn ba điều kiện: một, nguồn tài chính mạnh, hai: người lãnh đạo có năng lực làm việc mạnh mẽ, ba: vô cùng tán đồng với giá trị quan của Đằng Đạt.”