Nhưng bây giờ thì khác.
Tuy tập đoàn Dayak có quy mô rất lớn, nhưng không có nghiệp vụ liên quan trực tiếp với Đằng Đạt, công ty tít ở nước ngoài, với tay không đến.
Nhưng liên minh chống Đằng Đạt lần này đều là công ty lớn trong nước, sau lưng có nhiều hoạt động tư bản, có quan hệ cạnh tranh trực tiếp với những nghiệp vụ của Đằng Đạt, thái độ cũng kiên định hơn tập đoàn Dayak trước đó.
Mà trong tình huống áp lực thế này, nếu là công ty bình thường, có thể đã khuất phục lâu rồi.
Thậm chí là công ty bình thường không đủ tư cách để mấy công ty lớn này lập liên minh đàn áp.
Tổng giám đốc Bùi có thể chịu được áp lực này, phát động những công ty có quan hệ thân thiết với Đằng Đạt đến giúp mình vượt qua khó khăn đã rất khó rồi.
Trước đó tổng giám đốc Bùi vô tư giúp chúng ta, bây giờ đến phen chúng ta giúp ngược lại tổng giám đốc Bùi rồi!
Lý Thạch thầm quyết định.
Những người khác cũng có tâm trạng tương tự như Lý Thạch, đợi tổng giám đốc Bùi lên sân khấu, vung tay cổ vũ, sau đó mọi người sẽ hưởng ứng, xông ra đánh liên minh chống Đằng Đạt này tơi bời!
Chẳng mấy chốc, chỗ trống ở hiện trường đã lần đầu.
Rõ ràng mọi người đều cực kỳ coi trọng, gác công việc qua đến đây.
Vì người khác thật sự ở xa quá không đến được, nên cũng sẽ liên hệ trực tiếp với bên tổ chức hoạt động qua nhân viên.
Tất cả mọi người đều mong đợi sự xuất hiện của tổng giám đốc Bùi.
Nhưng điều khiến mọi người hơi ngạc nhiên là, người lên sân khấu không phải tổng giám đốc Bùi, mà là Mạnh Sướng.
Lý Thạch sững sờ: “Ể? Tổng giám đốc Bùi đâu?”
Hắn hơi khó hiểu, nói theo lẽ thường, cuộc họp quan trọng thế này, về tình về lý đều phải do tổng giám đốc Bùi đích thân lên sân khấu nói mấy câu chứ!
Kết quả không những tổng giám đốc Bùi không lên, thậm chí còn chẳng thấy đến hiện trường!
Quá lạ!
Không phải nói người phụ trách khác không ổn, dù sao thì mỗi người phụ trách của Đằng Đạt đều có thể độc lập, nhưng quan trọng là… cảm thấy hơi sai sai.
Đại hội tuyên thệ quan trọng thế này mà tổng giám đốc Bùi không đến, chẳng phải sẽ hạ thấp sĩ khí và ý chí chiến đấu của phe ta sao?
Mạnh Sướng lên sân khấu, nhìn đám người đông nghịt bên dưới, hít sâu một hơi.
Nói theo lẽ thường, hội trường diễn thuyết thế này đối với hắn là như cá gặp nước.
Lúc làm Cô Gái Mì Lạnh, hắn cũng lên dụ dỗ người đầu tư, rồi lại dụ dỗ khách hàng, tất thảy đều dựa vào cái mồm mình, chém gió thương hiểu Cô Gái Mì Lạnh này.
Nhưng bây giờ, nhìn đám người đông nghịt, đột nhiên hắn hơi căng thẳng.
Thật ra suy nghĩ kỹ sẽ hiểu, tuy trước đó cũng lên sân khấu nói quàng xiên, nhưng lúc đó đơn thuần là dụ dỗ, đơn thuần là muốn câu cá.
Vì là dụ dỗ, nên không cần trách nhiệm, người tin hắn không nghi ngờ gì, người không tin hắn cũng không vạch trần tại chỗ.
Nên, lúc đó Mạnh Sướng hoàn toàn không có áp lực gì.
Nhưng bây giờ không giống.
Nếu hắn làm chuyện cực kỳ có ý nghĩa, đại diện cho tổng giám đốc Bùi, đại diện cho ý nguyện chung của tất cả người phụ trách bộ phận của Đằng Đạt.
Không thể nói sai một chữ!
Thật ra Mạnh Sướng vốn không định lên sân khấu.
Có nhiều người phụ trách thế này, ai nấy đều có kinh nghiệm lâu đời hơn hắn, hắn có tài có đức gì mà lên sân khấu quan trọng thế này?
Trợ lý Tân, giám đốc Mã, Hoàng Tư Bác… tùy tiện chọn một người cũng có tư chất hơn hắn.
Nhưng cả đội người phụ trách này đều đẩy hắn lên sân khấu.
Một là vì bây giờ Mạnh Sướng đã được tổng giám đốc Bùi cải thiện rồi, đáng tin, với lại kéo ăn khéo nói, mặt khác hắn cũng làm phương án của bộ phận quảng cáo tiếp thị liên quan đến các bộ phận Đằng Đạt, khá rõ ràng tình huống mối bộ phận.
Thế là Mạnh Sướng cũng không tiện từ chối, chỉ có thể chuẩn bị nghiêm túc.
Nhưng có vài chuyện, người bên dưới đều không biết.
Bọn họ cũng giống như Lý Thạch, thấy hơi lạ.
Tổng giám đốc Bùi đâu?
Mạnh Sướng hơi hắng giọng, đến trước micro: “Các vị bạn bè thân thiết của tổng giám đốc Bùi, chiến hữu gần gũi nhất của Đằng Đạt, người ủng hộ kế hoạch Sơ Tế thân mến, chúc mọi người buổi chiều vui vẻ! Ta đại diện cho nhóm người phụ trách của tổ người phụ trách bộ phận Đằng Đạt, nhiệt liệt chào mừng và cảm ơn chân thành mọi người!”
“Trước khi vào vấn đề chính, ta muốn nói với mọi người một vấn đề trước: Vì sao tổng giám đốc Bùi không đến.”
“Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, tổng giám đốc Bùi đang bế quan.”
“Lần này Đằng Đạt gặp phải rủi ro, là tổng giám đốc Bùi giữ lại một đề mục cho tất cả người phụ trách, nên, muốn để nhóm người phụ trách phải tự giải quyết câu đố này, đưa ra lời giải khiến tổng giám đốc Bùi hài lòng!”
Vừa nói ra lời này, hội trường lập tức xuất hiện tiếng thảo luận xôn xao.
Rõ ràng, tin tức này hơi chấn động!
Lý Thạch cũng rất bất ngờ, hắn không ngờ tổng giám đốc Bùi lại bế quan ngay lúc mấu chốt này?
Không những bế quan mà còn giao chuyện chống trả liên minh chống Đằng Đạt cho mấy người phụ trách này tự giải quyết? Vốn không đích thân nhúng tay vào?
Đúng là nhàn nhã!
Nếu là công ty khác, lúc này chắc chắn ông chủ công ty là phải ăn không ngon ngủ không yên, vắt óc suy nghĩ cách phá cục.
Mà tổng giám đốc Bùi lại hoàn toàn không xoắn xuýt việc này, mà vô cùng thoải mái không nhúng tay vào?
Lý Thạch ý thức được rằng bản thân đã coi thường tổng giám đốc Bùi.
Rõ ràng đây là do tổng giám đốc Bùi quá tín nhiệm người phụ trách các bộ phận Đằng Đạt!
Mà kiểu tín nhiệm này, đương nhiên là đến từ sự bồi dưỡng của tổng giám đốc Bùi với những người phụ trách này, từ sự hoàn thiện của cơ cấu tổ chức Đằng Đạt và ảnh hưởng biến đổi ngầm từ trên xuống dưới.
Nếu không nắm chắc tuyệt đối, tổng giám đốc Bùi dám yên tâm giao nhiệm vụ quan trọng thế này cho những người phụ trách đi xử lý sao?
Xem ra, tuy tổng giám đốc Bùi rất xem trọng chuyện liên minh chống Đằng Đạt lần này, nhưng cũng cực kỳ tự tin, thậm chí là muốn nhân cơ hội này để dạy bài cuối cùng cho những người phụ trách.