Thi offline chia thành nhóm chuyên nghiệp và nhóm nghiệp dư, cái trước là dành cho tay đua chuyên nghiệp, cái sau là dành cho những người chơi chưa từng bồi dưỡng đua xe, chỉ từng chơi “Lái Xe Văn Minh An Toàn” online.
Thật ra lúc sắp xếp hoạt động cũng không nghĩ đến cục diện hiện tại, chỉ muốn làm hoạt động hợp tác với game “Lái Xe Văn Minh An Toàn” này thôi.
Nhưng gặp phải cục diện như hiện tại…
Kiều Lương chợt lóe lên suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy hình như hoạt động này có thể là một chỗ đột phá.
Nói theo lẽ thường, quan mới lên chức phải làm đôi ba việc.
Kiều Lương đang âu sầu người phụ trách tạm thời mới như hắn không có chuyện gì để làm, chẳng phải nhiệm vụ sẵn đưa đến cửa sao?
...
Cùng lúc này, mấy người phụ trách thay thế khác cũng bắt đầu lục tục tiếp quản nghiệp vụ các bộ phận Đằng Đạt.
Trong Palpitation Hotel, Nguyễn Quang Kiến vừa bàn giao việc với Hác Quỳnh xong, đang nghiên cứu phương án thiết kế dự án mới Trần Khang Thác vừa gửi đến cùng với Mã Nhất Quần.
Mã Nhất Quần đến cấp cơ sở của Palpitation Hotel, đương nhiên cũng tham gia vào kế hoạch dự án mới này.
“Ý này của Trần Khang Thác không tồi. Có điều làm thật thì hơi khó!” Mã Nhất Quần cảm thán.
Phương án của dự án nhà ma mới là những người phụ trách bộ phận hợp mưu hợp sức làm ra, trong đó tích tụ báo thù của mọi người với anh Bao.
Bản thân phương án này là phương án cực kỳ drama.
Nhưng sau khi nghiên cứu chi tiết mới phát hiện, thứ này có độ khó cực kỳ cao.
Ví phương án này của Trần Khang Thác, cần đạt được hai hiệu quả: Một là khiến người ta ở bên trong, hai là bóp méo yếu tố thường thấy trong cuộc sống, từ đó, tạo ra cảm giác khủng bố mặt tinh thần, không phải tấn công vật lý mà là tấn công tâm lý.
Cái trước cần năng lực quy hoạch cảnh tượng cực mạnh, cái này khá dễ làm, dù sao thì rất nhiều người phụ trách Đằng Đạt có xuất thân từ nhà thiết kế game, mặt này họ có ưu thế nhất định.
Mà cái sau thì khó hơn nhiều.
Nếu là những yếu tố kinh dị đơn thuần, có thể vẫn dễ làm hơn chút, dù sao cũng chỉ là mấy thứ như máu giả, cụt tay đứt chân, muốn dọa người thế nào là dọa thế ấy, khiến người ta không dám mở mắt xem là được.
Nhưng phương án này của Trần Khang Thác, yêu cầu bối cảnh có cảm giác chân thật nhất định, đồng thời lại có cảm khác kỳ lạ khó nói, không thể dọa người ta đến mức không dám mở mắt xem, lại có cảm giác kích thích và khủng bố mặt tinh thần.
Mức độ bên trong thật sự khó nắm bắt!
Phương án này thuộc kiểu “trông rất đẹp”, vừa nghe đã cảm thấy rất xuất sắc, nhưng nếu không làm ra được vị đó, sẽ thất bại toàn bộ.
Nguyễn Quang Kiến sờ cằm: “Ta cảm thấy, phương án này rất hay! Rất có tính khiêu chiến!”
“Ta cảm thấy mình được khơi dậy vài linh cảm rồi, thậm chí hơi nóng lòng muốn thử!”
Mã Nhất Quần thoáng sững sờ, hắn chợt bừng tỉnh.
Đúng rồi, vấn đề này hoàn toàn không phải vấn đề đối với ngài Nguyễn!
Điểm khó nhất trong phương án của Trần Khang Thác này là rất khó để tưởng tượng ra hình ảnh cụ thể.
Mà muốn nắm bắt chuẩn xác cảm giác này, cần nhà thiết kế sợ lược phải nắm bắt cảm giác khủng bố này, nhiều hơn chút hay ít hơn chút đều không được. Không thể to gan quá, như thế sẽ không cảm nhận được nguyên tố khủng bố, không thể chọn mấy người nhát game, như thế thì thiếu sức tưởng tượng mấy kiểu khủng bố.
Chẳng phải ngài Nguyễn là người được chọn phù hợp sao?
Về bản chất thần kỳ của Nguyễn Quang Kiến, Mã Nhất Quần cũng nghe từ lâu rồi.
Tuy hắn nói mình sợ nhà ma nhất, với lại sau khi vào cũng dọa hét thất thanh thật, nhưng lúc ra lại thấy phơi phới rạng ngời, vô cùng hưởng thụ.
Nói trắng ra, Nguyễn Quang Kiến vừa có sức tưởng tượng vừa có sức cảm nhận đối với những yếu tố kinh dị.
Quang trọng nhất là, bản thân Nguyễn Quang Kiến là họa sĩ đỉnh cao!
Dù người bình thường có sức tưởng tượng và sức cảm nhận, cũng không thể nào thể hiện được chuẩn xác. Để người khác sáng tạo ắt sẽ có sự chênh lệch khá lớn, khó có hiệu quả như mong muốn.
Nhưng nếu là họa sĩ đích thân vẽ ra thiết kế sơ lược, thậm chí chi tiết hóa thì sao?
Như thế, có thể phát triển chỗ tinh hoa nhất của dự án này một cách hoàn hảo rồi!
Mã Nhất Quần vội nói: “Ngươi làm thiết kế sơ bộ, ta giúp ngươi! Ngươi đến kịp lúc quá, phương án này ngoài ngươi ra không ai có thể làm được!”
Nguyễn Quang Kiến cũng rất hứng thú.
Trước đó toàn là vẽ bản thảo, là ảnh khái niệm, nhưng cái đó làm nhiều rồi, cảm thấy không thú vị.
Nhưng bây giờ, có thể tự thiết kế nhà ma?
Nghĩ thôi đã khiến người ta kích động!
“Nhưng…”
“Phương án này không đưa ra yêu cầu cụ thể về chủ đề thiết kế.” Nguyễn Quang Kiến nói.
Mã Nhất Quần gật đầu: “Ừm, có thể là vì bản thân Trần Khang Thác chưa nghĩ xong. Nhưng thế này cũng tốt, có chỗ trống để phát huy, có thể tự do thiết kế.”
Nguyễn Quang Kiến trầm tư chốc lát: “Phương án có nói, dốc hết khả năng để phát triển ác mộng khủng bố nhất của Bao Húc.”
“Ta cũng không quen Bao Húc lắm, không rõ, cụ thể ác mộng này là gì?”
“Trong phương án đã nghĩ đến cảnh hiện thực liên quan đến Đằng Đạt, cũng nói phải thêm mô hình trốn thoát khỏi mật thất, nhưng theo Trần Khang Thác, hình như mấy cái này không đủ, ừm… dùng cách nói của hắn là không đủ giày vò tinh thần.”
Mã Nhất Quần nghĩ nghĩ: “Ta cảm thấy… có thể là cảm giác khủng bố ‘tự nghĩ ác mộng kết thúc rồi nhưng hành trình mới lại bắt đầu lần nữa’?”
“Trong ấn tượng của ta, lúc anh Bao tuyệt vọng nhất là vì rút thăm trúng đi du lịch trong tiệc năm, đi du lịch rất lâu, kết quả vừa về lại bị bình chọn là nhân viên xuất sắc, chẳng kịp đóng gói hành lý đã phải xuất phát lần nữa.”
Nguyễn Quang Kiến hơi gật đầu: “Ừm… nghe có vẻ ý kiến này rất hay, hình như ta có chút linh cảm rồi.”
“Đầu tiên, để hắn sinh hoạt trong môi trường này một tháng. Trời thời kỳ nằng, nếu muốn ra trước thời hạn thì phải thu thập manh mối giải đố, lấy được đạo cụ quan trọng.”