“Phỏng chừng là không có, không tin ngươi xem chuyện chọn phe lần này là biết. Đứng về phía Đằng Đạt có ai? Người chế tác game độc lập, người chế tác game một người chơi, vài công ty game truyền thống khá có tâm, người chơi. Phe chống Đằng Đạt có ai? Nền tảng nhỏ, ông chủ kênh nhỏ, phần dưới cùng của những thương nghiệp game hút máu, còn có mấy chó mèo không biết chui đâu ra, nhân viên ngành game ‘ba không’ không có thực lực không có tác phẩm cũng không có đạo đức.”
“Nên lần này bề ngoài có vẻ là liên minh chống Đằng Đạt mượn chuyện này vây công Đằng Đạt, nhưng thực tế là Đằng Đạt lẳng lặng cầm kính chiếu yêu? Chiếu mấy yêu ma quỷ quái trong ngành game trong nước?”
“Ai chỉnh sửa một bảng biểu đi? Xem thử mấy công ty game nào là bạn của chúng ta, công ty game nào là kẻ địch của chúng ta?”
“Game mobile ta đang chơi là do công ty dưới trướng liên minh chống Đằng Đạt làm? Xóa tài khoản, nghỉ game! Thế mà đám chó nhà muốn phá Đằng Đạt, sau này các ngươi đừng mong kiếm được từ ta đồng nào, chỉ xứng có nước bọt của ta thôi! Phèo!”
...
Hà An nhìn đến mức sững sờ.
Một trận sóng gió dư luận, cuốn sạch mạng!
Đột hot cao thế này là vì liên minh chống Đằng Đạt không tiếc xông quạt gió góp lửa, nhưng độ hot này không những không làm hại gì đến Đằng Đạt mà bọn họ còn tự thiêu, tự thiêu sạch sẽ!
Trong cục diện này, Đằng Đạt ở chỗ sáng, họ ở chỗ tối; Đằng Đạt có đạo đức, bọn họ không có giới hạn; Cách Đằng Đạt thắng là tự chứng minh, mà cách bọn họ thắng là chất vấn.
Nói cách khác, hai bên chưa bao giờ cạnh tranh công bằng.
Cái này giống như hai người chơi game chiến đấu, ta đánh chết ngươi mười nghìn lần không có tác dụng, nhưng ngươi chỉ chạm vào ta một cái là thắng.
Cục diện này cũng như vậy, mấy người này không có giới hạn, cứ tiến hành tấn công và vấy bẩn Đằng Đạt, ẩn trong tối dẫn dắt tiết tấu, dùng trói buộc đạo đức và bôi đen, muốn phá hủy thân vàng khó sụp của Đằng Đạt, muốn kéo Đằng Đạt xuống khỏi Thần đàn.
Nếu Đằng Đạt không tỏ thái độ gì, thế thì trong mắt nhiều người, đó là đang ngầm đồng ý với chất vấn của mấy công ty này.
Nếu Đằng Đạt tỏ thái độ nói không đầu tư cho “Thử Ly”, nhưng ủng hộ tinh thần, thế thì người có ý đồ có thể nói, quả nhiên là Đằng Đạt đang tạo hình tượng, lúc cần bỏ tiền ra thật thì lảng đi.
Nếu Đằng Đạt bỏ một phần tiền ra đầu tư cho “Thử Ly”, người có ý đồ sẽ nói, đến mức này rồi keo kiệt, cho chút tiền như đuổi ăn xin vậy, quả nhiên là tạo hình tượng thôi;
Nếu Đằng Đạt thật sự đập một số tiền lớn cho “Thử Ly”, bọn họ vẫn có thể nói, nói ngươi không thể không cho tiền để ép dư luận xuống, nếu không phải mọi người quan tâm đến chuyện này, chắc chắn ngươi không chi số tiền này.
Mấy người này không những không thể tấn công Đằng Đạt, còn có thể sẵn tiện nâng mình lên.
Thế khó này gần như không thể giải quyết ngay từ đầu, giống như một người xui xẻo bị ép tự làm sáng tỏ, dù làm thế nào, dù chứng minh thật sự, người chịu thiệt lớn nhất vẫn chính là ngươi mà thôi.
Đây là “ưu thế đạo đức thấp” của mấy người này ra, làm sự thật mãi mãi không đánh thắng được vạch lông tìm vết.
Đương nhiên, dù âm mưu của mấy người này có thành, Đằng Đạt cũng sẽ không vì vậy mà sụp đổ, thậm chí sẽ không gặp phải thất bại gì thực chất. Nhưng nói thế nào, đây cũng là một thất bại thảm hại, một lần bị bôi đen khó có thể chấp nhận.
Cách phá cục duy nhất của Đằng Đạt chính là dự đoán tương lai.
Những người có ý lấy “Thử Ly” ra trói buộc đạo đứt, tiến bước đầu tư “Thử Ly”.
Như vậy, tất cả biểu diễn của họ đều như mấy chúa hề nhảy nhót.
Nhưng đối với đa số mọi người chuyện này tán hươu tán vượn quá đỗi, sao con người có thể đoán được tương lai? Thật sự có năng lực này thì làm gì cũng có thể phát tài, hà cớ chi phải cực khổ làm công thương nghiệp.
Nhưng điều khiến tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên là tổng giám đốc Bùi thật sự có năng lực đoán được tương lai!
Sau khi xem xong nguyên nhân kết quả, biết vườn ươm doanh nghiệp game độc lập của “kế hoạch đường cùng” và nền tảng game Triêu Lộ cũng là sản nghiệp tổng giám đốc Bùi đầu tư, Hà An thật sự phải đập bàn kêu tuyệt vời.
Sức tưởng tượng của con người có giới hạn, nhưng cống hiến và thay đổi của tổng giám đốc Bùi với ngành game trong nước không có giới hạn!
Là một người chế tác game, gần như tổng giám đốc Bùi đã làm được giới hạn mà người bình thường không dám làm.
Hà An cảm thấy, chuyện mình từng dạy học cho tổng giám đốc Bùi, sau này có thể chém gió cả đời.
Đương nhiên xem xét lại không hẳn là dạy, nói một cách nghiêm túc chắc là giao lưu thảo luận học thuật.
Sau này nếu Hà An có ra ngoài tìm người chém gió nữa, tuyệt sẽ không chém mấy game xuất sắc nổi bật trong lịch sử game trong nước, ví dụ như kiểu “Trò Chơi Địa Chủ”. Vì mấy cái này đều là lịch sử cổ xưa rồi, cũng bị game trong nước ưu tú thời đại mới vượt qua sớm thôi.
Nhưng chuyện từng dạy tổng giám đốc Bùi này đáng để chém gió một phen!
“Nhóc con này thật sự khiến người ta bớt lo!”
“Rõ ràng đã sắp xếp xong từ sớm rồi lại chẳng nói tiếng nào, hại mọi người toát mồ hôi!”
Trước đó Hà An battle với người ta trên mạng, cảm thấy suýt nữa mình lên máu luôn rồi, nhưng cảm giác bây giờ giống như uống một viên thuốc trợ tim, toàn thân thoải mái!
Một đám hề nhảy nhót tự chuốc nhục!
...
Thứ năm, ngày 28 tháng 3.
Nền tảng game Triêu Lộ.
“Chị Nhã Đạt! Đột nhiên có nhiều người chơi đổ vào nền tảng chúng ta, hình như quan hệ của chúng ta và Đằng Đạt bị lộ rồi, làm sao đây?” Đường Diệc Xu hơi hoảng.
Vì trước đó tổng giám đốc Bùi đã nhắc tới nhắc lui là phải giấu, phải giấu bằng bất cứ giá nào!
Nên Đường Diệc Xu và Lý Nhã Đạt bọn họ làm việc cũng rất cẩn thận, không cho người ta đoán được mối quan hệ giữa nền tảng game Triêu Lộ và Đằng Đạt.
Nhưng không ngờ, vẫn không giấu được!