Lý Nhã Đạt sửng sốt một chút: “Hả? Tổng giám đốc Bùi, đây... đây có phải là một bước đi quá lớn rồi không?”
“Hai điều trước còn có thể hiểu được, nền tảng của chúng ta sắp bắt đầu mở rộng rồi, nhưng cái trình biên soạn game này... không phải là việc một sớm một chiều có thể hoàn thành đâu!”
“Huống chi, trình biên soạn của nền tảng chính thức thực sự đã rất dễ sử dụng rồi, chúng ta hoàn toàn có thể phát triển một số module chức năng mới dựa trên trình biên soạn của nền tảng chính thức để tối ưu hóa và cải thiện nó, không cần thiết phải tự mình xây dựng lại một trình biên soạn mới từ đầu mà?”
Bùi Khiêm ha hả cười một tiếng, đã sớm có chuẩn bị.
“Chính là bởi vì trình biên soạn game không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành, cho nên mới cần phải nhanh chóng được bắt tay vào công việc đó!”
“Trình biên soạn của nền tảng chính thức có thực sự dễ sử dụng không? Hay chỉ là vì mọi người đều đã thích nghi với nó, cho nên bọn họ mới thấy dễ sử dụng?”
Nói đến đây, Bùi Khiêm không khỏi âm thầm oán trách, trình biên soạn của nền tảng chính thức dùng tốt cái khỉ gì chứ!
Ban đầu, vào thời điểm phát triển ‘ Con Đường Sa Mạc Cô Độc’ hắn đã cố gắng rất nhiều để tự mình học cách sử dụng trình biên soạn chính thức, nhưng cuối cùng lại chả học được cái gì hết.
Mới nhìn thì thấy dễ, học rồi mới biết phế!
Cuối cùng, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trực tiếp chèn một mẫu tạo sẵn vào đó, sau đó sử dụng một số nội dung mà hắn hầu như không nắm vững để tạo ra một vài chức năng đơn giản.
Tất nhiên, cuối cùng thì game này đã trở nên phổ biến, nhưng đây đã là câu chuyện của sau đó rồi...
Nhưng bất kể thế nào đi chăng nữa, Bùi Khiêm cảm thấy mình chỉ trích việc trình biên soạn của nền tảng chính thức không dễ sử dụng, chắc chắn không tính là nói oan cho nó.
Bùi Khiêm dừng một chút, tiếp tục nói: “Đã có rất nhiều người dựa trên cơ sở của trình biên soạn chính thức ban đầu để sửa chữa bổ sung rồi. Nhưng nếu không thể sửa chữa như thế này thì sớm muộn nó sẽ giống như số hiệu cũ, trở thành một núi rác.”
“Ngươi càng không nỡ từ bỏ trình biên soạn ban đầu để biên soạn một trình biên soạn mới thì chi phí chìm sẽ ngày càng cao, vì vậy tốt hơn hết là ngươi nên bắt đầu càng sớm càng tốt!”
“Ngươi không thể ngừng làm một việc gì đó chỉ vì nó khó khăn và tốn kém, nếu mọi người đều nghĩ như vậy thì làm sao có thể có một trình biên soạn game tạo nên kỷ nguyên mới được đây?”
“Huống chi, cũng không có bắt các ngươi một bước lên trời, cứ từ từ mà làm thôi.”
“Trước tiên, bắt đầu làm một số chức năng tương đối cơ bản thôi, phiên bản đầu tiên chủ yếu là dành cho những người chế tác game độc lập, các phiên bản tiếp theo sẽ liên tục được cải tiến.”
Bài phát biểu này của Bùi Khiêm đã hoàn toàn thuyết phục được Lý Nhã Đạt.
Ừm, tổng giám đốc Bùi đúng là tổng giám đốc Bùi, nói rất có lý!
Tư duy thông thường quả thực là không được, muốn theo kịp tư duy của tổng giám đốc Bùi khi làm việc ở Đằng Đạt, ngươi phải có tư duy cầu tiến vượt mức quy định, tầm nhìn nhất định phải rộng lớn, năng lực hành động và năng lực thực thi cũng nhất định phải mạnh mẽ nhất!
Cái trình biên soạn này thực sự là rất khó phát triển.
Nền tảng chính thức đã tập trung rất nhiều nguồn lực và nhân lực, tốn rất nhiều công sức mới có thể phát triển nó chứ nói gì đến bản thân nền tảng game Triêu Lộ?
Tất nhiên, tổng giám đốc Bùi cũng đã nói rằng Lý Nhã Đạt có thể điều phối sử dụng tài nguyên của Đằng Đạt, bao gồm bộ phận game nội bộ, vườn ươm doanh nghiệp game độc lập, đầu tư Viên Mộng, cũng như sự trợ giúp của một số công ty bên ngoài và thậm chí cả nền tảng chính thức, đều có thể tích hợp lại.
Những tài nguyên này chắc chắn là đủ, điều quan trọng là làm thế nào để phối hợp chúng và chính xác là muốn làm ra một cái trình biên soạn trông như thế nào.
Loại hạng mục cực lớn này, trên phương hướng có thể nói là sai một ly đi nghìn dặm, mất sạch toàn bộ tài nguyên, khiến cho tất cả những người tham dự đều có thể mỗi người một việc mà làm tốt chức trách của bản thân đã là một việc vô cùng khó khăn rồi.
Rất có tính khiêu chiến, nhưng Lý Nhã Đạt cảm thấy rằng nếu tổng giám đốc Bùi đã giao nhiệm vụ quan trọng này cho mình, vậy thì nhất định không được phụ lòng mong đợi của tổng giám đốc Bùi!
Dù nói thế nào đi chăng nữa mình cũng là thế hệ thứ ba của Đằng Đạt mà, Hoàng Tư Bác và Lữ Minh Lượng cũng đã bắt đầu đứng lên cả rồi, mình cũng không thể cứ mãi trông coi nền tảng game Triêu Lộ mà không làm gì cả được, đã đến lúc đi lập nên một vài công trạng oanh oanh liệt liệt rồi!
Bùi Khiêm vô cùng hài lòng gật gật đầu, sau đó tiện thể liếc mắt nhìn qua Tiểu Đường một cái, trên mặt nở nụ cười khó giấu.
Hãy để Tiểu Đường tiếp tục ở lại và chịu trách nhiệm phát triển trình biên soạn game Triêu Lộ đi!
Mặc dù làm như vậy có hơi tàn nhẫn, nhưng để giải quyết kết toán của chu kỳ này, các đồng chí chỉ có thể cố gắng hơn một chút thôi!
“Được rồi, vậy thì cứ như vậy mà làm, ta đi trước.”
Bùi Khiêm hài lòng đứng dậy và chuẩn bị quay về nghỉ ngơi.
Kết quả là hắn vừa quay người bước ra ngoài, điện thoại di động liền rung lên.
Bùi Khiêm lấy điện thoại di động ra xem, chân mày không khỏi khẽ cau lại: “Hả? Khoa học kỹ thuật Âu Đồ bên kia có chuyện cần báo cáo có liên quan đến điện thoại di động và sản phẩm thông minh mới?”
Ý định ban đầu không thực sự muốn đi.
Bởi vì gần đây Bùi Khiêm cũng không có ý tưởng gì đặc biệt hay dành cho khoa học kỹ thuật Âu Đồ.
Nếu Bùi Khiêm lại có mấy ý tưởng kiểu như “Máy nâng thông minh hoàn toàn tự động” hoặc là “Giá phơi đồ tập thể hình thông minh” các thứ, vậy thì chắc chắn sẽ chạy đến khoa học kỹ thuật Âu Đồ trước tiên, gọi Thường Hữu và Giang Nguyên đến phòng họp, sau đó sắp xếp liền tay.