Nên tập đoàn Thịnh Vận vẫn dễ dàng tìm kiếm được dữ liệu liên quan.
Nhiếp Vân Thịnh xem hết dữ liệu từ đầu đến cuối, cau mày: “Ngươi xác định đây là tất cả nội dung, có nội dung nào sâu xa hơn chưa tìm được không?”
“Nếu nói theo dữ liệu này, Mẫn Tĩnh Siêu thật sự làm được hai chuyện, đầu tiên là thay đổi cách vận hành, thứ hai là cưỡng chế yêu cầu tất cả mọi người trong công ty không tăng ca, thậm chí lúc tan ca sẽ ra ngoài đuổi người.”
“Điểm đầu tiên có thể lý giải, điểm thứ hai sao có thể nhỉ?”
“Chắc chắn vẫn có vài thứ khác chúng ta không tìm được nhỉ!”
Phó tổng giám đốc nói rất chắc chắn: “Chắc không có thứ gì chưa tìm được đâu. Thật sự Mẫn Tĩnh Siêu đến tập đoàn Long Vũ chỉ làm hai chuyện này thôi.”
“Với lại, theo ta biết, lúc đầu Mẫn Tĩnh Siêu đến phòng làm việc Thiên Hỏa cũng làm vậy. Dù hắn đi đâu cũng làm việc theo cách ở Đằng Đạt, tuyệt đối sẽ không tăng ca!”
Nhiếp Vân Thịnh càng nghe càng không hiểu!
Rõ ràng, cách làm này của tập đoàn Đằng Đạt và hắn là chuyện hoàn toàn trái ngược!
Người kinh doanh như Nhiếp Vân Thịnh đều có cách quản lý theo cách bản thân cho là khoa học.
Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ có lý luận lối mòn, giữ suy nghĩ của mình. Thậm chí có lúc những lý luận này là bạo luận!
Ví dụ như thưởng cuối năm là một việc lười biếng, không nên phát; Nhân viên đi làm mà làm cá mặn, trên thực tế là đang lợi dụng công ty; Nhân viên liều mạng ở công ty làm việc là trưởng thành và phúc báo nên trân trọng cơ hội này…
Chuyện thế này nhiều không đếm xuể!
Tuy Nhiếp Vân Thịnh không phát biểu bạo luận thế này, thế nhưng theo hắn thấy, quản lý doanh nghiệp là một môn học thâm sâu, mà người quản lý và nhân viên là quan hệ đối lập.
Nhân viên sẽ lười biếng là chuyện thường của con người, mà ông chủ muốn để công ty phát triển tốt hơn, muốn dốc hết khả năng, thông qua cách quản lý để nhân viên không thể lười biếng.
Trong cạnh tranh dữ dội, để nhân viên tăng ca là điều hiển nhiên, người quản lý tốt có thể khơi dậy tiềm lực nhân viên nhiều nhất có thể, đào ra giá trị nhân viên!
Quản lý nhân viên và hoạt động tư bản tốt để cả công ty có thể phát triển lớn mạnh không ngừng, đè bẹp đối thủ cạnh tranh khác, cuối cùng phát triển thành doanh nghiệp lớn thật sự.
Đây cũng là cái gọi là nghệ thuật dùng người!
Hai chữ “dùng người” này đã nói rõ rồi, trong quyền mưu nào đó, nhân viên không phải người, mà giống như công cụ có lực sản xuất như con ngựa, nên mới dùng từ “cưỡi” này!
Trong mắt nhiều người quản lý, nhân viên bình thường thích lười biếng chây ì, chỉ có thể qua việc treo cà rốt trên cây, vừa dùng ân vừa dùng uy, mới có thể đảm bảo nhân viên làm việc xứng với phúc lợi và mức lương của mình phát!
Theo Nhiếp Vân Thịnh thấy, hành vi của Mẫn Tĩnh Siêu là đi ngược hoàn toàn với nguyên lý vốn có của lý luận của người quản lý doanh nghiệp!
Thế sao giải thích thành công của tập đoàn Đằng Đạt đây?
Nhiếp Vân Thịnh nghĩ chắc chắn tổng giám đốc Bùi có cách quản lý của mình, trong cách quản lý này bao gồm đúng giờ vào ca tan ca này, thế nhưng tuyệt đối không phải toàn bộ!
Vào ca tan ca đúng giờ chỉ là một biểu tượng, chắc hẳn Bùi Khiêm có cách quản lý cao minh hơn trong đó.
Mà thành công lần này của Mẫn Tĩnh Siêu, chỉ vì thực lực khía cạnh vận hàng game của hắn quá mạnh rồi! Nên, tuy hắn phạm lỗi chủ nghĩa giáo điều ở mô hình quản lý, dựa vào mô hình quản lý của Đằng Đạt, đưa ra biểu hiện của cách vận hành game, nhận được nguyên tố chủ yếu của thành công!
Thế nhưng doanh nghiệp hợp tác với Mẫn Tĩnh Siêu ngày càng nhiều, sẽ có ngày mô hình quản lý này xuất hiện vấn đề!
Chắc chắn tổng giám đốc Bùi cũng rõ điều này, thế nhưng không ngăn Mẫn Tĩnh Siêu.
Có phải điều này chứng tỏ tổng giám đốc Bùi thật sự có kế hoạch khác?
Tổng giám đốc Bùi sẽ biết mô hình này thành công cụ tuyên truyền chăng, mà hoàn toàn không suy xét đến tình huống thực tế của doanh nghiệp khác, từ đó tiến hành đưa ra một kiểu nhận thức?
Đột nhiên Nhiếp Vân Thịnh có một suy nghĩ!
“Ngươi đi làm hai chuyện này cho ta ngay!”
Thứ nhất, tìm người sáng lập Trịnh Hào Trạch Cư Takeaway, ta nói cách quản lý công ty của Mẫn Tĩnh Siêu đang làm với hắn, thảo luận phương hướng của cuộc chiến dư luận sau này!”
“Thứ hai, thăm dò một công ty phù hợp, chúng ta nghĩ cách để hắn đánh vào nội bộ của liên minh Đằng Đạt, nhận được cơ hội hợp tác với Đằng Đạt, cũng chính là vào làm nội gián nằm vùng!”
Thời gian trước đó Trạch Cư Takeaway đã giao chiến với Takeaway Netfish rồi, tuy thua thảm hại, thế nhưng vẫn là đồng đội kiên định nhất trong liên minh chống lại Đằng Đạt!
Người sáng lập Trạch Cư Takeaway - Trịnh Hào là một nhà sáng lập rất mạnh, có triết học quản lý cực kỳ thuần thục!
Hắn khởi nghiệp ba lần đều thành công, thế nhưng kết quả hai lần trước không hài lòng lắm, sau khi bán mình cho công ty lớn, cuối cùng tích lũy được nhiều, thấy được khả năng Trạch Cư Takeaway thành doanh nghiệp internet cực lớn!
Kết quả ngay lúc mấu chốt lại gặp phải Takeaway Netfish, ngăn chặn khả năng này.
Thế nhưng có thể biết được, Trịnh Hào hận tập đoàn Đằng Đạt tận xương tủy!
Cách làm việc không tăng ca này của Đằng Đạt, bề ngoài trông có vẻ rất tốt đẹp, thế nhưng theo mấy doanh nghiệp như bọn họ thấy, là mô hình quản lý đầy lỗ hổng, có khuyết điểm rất lớn.
Nhiếp Vân Thịnh nghĩ tổng giám đốc Bùi sẽ không bỏ qua điều này, mà nguyên nhân cường điệu mấy chủ nghĩa hình thức này mà không dựa vào tình huống cụ thể để đi thiết lập phương án quản lý cho từ công ty là đang tiến hành chuyển vận trên ý thức. Đồng thời tranh chip trên mặt dư luận cho Đằng Đạt!
Thế nhưng mô hình này chưa chắc là chuyện tốt đối với công ty bình thường.
Nên Nhiếp Vân Thịnh cân nhắc nhúng tay vào từ vấn đề này, để Trịnh Hào khai chiến dư luận với Đằng Đạt nữa!
Dù kết cục thế nào cũng không thể để công ty trong liên minh chống lại Đằng Đạt đều bị chiêu này của Đằng Đạt hấp dẫn đi hết được, phải để bọn họ thấy rõ mưu đồ của Đằng Đạt!